Cuộc sống luôn cho ta những thử thách, nghịch cảnh. Ai biết vượt qua sẽ tồn tại ai biến khó khăn thành cơ hội sẽ là người chiến thắng.

Thông điệp trên muốn gửi gắm cho chúng ta hiểu rằng "Cuộc sống thi thoảng cũng sẽ có nhiều điều trơ tru. Nhưng không phải lúc nào cũng trơ tru mà thi thoảng lại có những chuyện không may đến với bản thân. Điều quan trọng là ta phải biết đảo ngược tình thế, biến khó khăn thành cơ hội để thành công". Điều đó khẳng định rất đúng vì cuộc sống đôi lúc sẽ rất bình yên và đôi khi thì lại gặp khó thì ta phải biết đó là một cơ hội để cải thiện bản thân.Bản thân vốn là những người bình thường thì sẽ có điều xui và điều may. Vì không có cuộc sống nào là không sai cả, mắc sai lầm là chuyện thường,nhưng nhiều quá thì không tốt chút nào.Đôi khi gặp được điều may thì ta mới cảm thấy thật hạnh phúc và sung sướng biết bao. Để tránh lại được điều xui xẻo, không may thì ta luôn phái nhớ biết đảo ngược tình thế, biến khó khăn thành cơ hội. Từ đó nó sẽ là một bài học tất yếu trong cuộc sống của mỗi con người chúng ta. 

Tôi đã từng gặp khó khăn nhưng vẫn cố gắng đứng dậy và biến nó thành cơ hội vì tôi đã quyết tâm rằng tôi phải học theo Winston Churchill. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ câu chuyện đã được cha tôi kể lại " Chuyện xây cầu Brooklyn " với nội dung làm cho tôi biết rằng chúng ta phải nỗ lực hơn trong cuộc sống và thay đổi những thứ làm cho chúng ta đau đớn thành một lợi ích cho chính bản thân.

Trong câu chuyện Winston Churchill đã nói rằng " Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ được đầu hàng " 

Cầu Brooklyn bắc ngang con sông nằm giữa hai thành phố Manhattan và Brooklyn phải nói là phép lạ của ngành xây dựng.

Vào năm 1883, một kỹ sư giàu óc sáng tạo tên là John Roebling, lòng đầy hứng khởi khi nảy ra ý kiến xây một cây cầu thật ngoạn mục bắc ngang hai thành phố này.

Tuy nhiên, khi nghe ông trình bày ý tưởng táo bạo đó không một chuyên gia về cầu đường nào chịu hợp tác với ông. Họ cho rằng ông điên và bảo ông hãy quên điều đó đi vì không thể nào làm được cây cầu như vậy.

Không nản lòng, ông về nhà thuyết phục con trai mình là Washington cũng là một kỹ sư đầy tiềm năng, rằng có thể xây được cây cầu như vậy. Cả hai cha con cùng ấp ủ ý muốn hoàn thành cây cầu và bàn luận về cách vượt qua mọi trở ngại.

Dẫu sao, các ngân hàng cũng tin họ và đồng ý bỏ tiền ra cho dự án xây cầu. Hết sức phấn khích và nhiệt thành, họ tuyển nhân công và bắt đầu xây cây cầu trong mơ của mình.

Dự án tiến hành được vài tháng thì tai họa ập đến. Một tai nạn ngay tại công trường đã cướp đi chính sinh mạng ông John Roebling và con trai ông bị thương nặng ở đầu.

Washington sau tai nạn ấy đã không thể đi đứng và nói được. Ai cũng nghĩ là dự án cuối cùng sẽ tàn thành mây khói vì chỉ có cha con Roebling là những người duy nhất hiểu được cách xây chiếc cầu này. Mặc dù không thể đi lại và nói chuyện, đầu óc Washington Roebling vẫn còn rất tinh anh. Một hôm, đang nằm trong bệnh viện, trong đầu ông chợt nghĩ ra cách “nói chuyện” với người khác.

Vận động duy nhất của cơ thể ông hiện thời là nhúc nhích một ngón tay và ông nghĩ ra một bộ mã truyền tin. Với bộ mã này, ông dùng ngón tay còn chuyển động được gõ ra ý nghĩ của mình vào tay vợ mình để thông tin với vợ những gì cần nói với các kỹ sư vẫn đang tiếp tục xây dựng cây cầu.

Trong suốt 13 năm, Washington đã ra lệnh bằng ngón tay duy nhất còn chuyển động của mình cho đến khi hoàn thành cây cầu Brooklyn kỳ vĩ mà chúng ta nhìn thấy ngày hôm nay.

Dù không thể đi lại và nói chuyện, Washington đã không từ bỏ để hoàn thành Cầu Brooklyn !

Vì vậy cho dù chúng ta gặp khó khăn đến đâu thì vẫn hãy cố gắng để hoàn thành đừng bao giờ từ bỏ vì có cố gắng mới thành công !