Bài làm

Những kẻ ngu ngốc - hiện thân của một xã hội tàn khốc

Sự ngược đãi? Nó không đơn giản như những gì bạn nghĩ, nó thực sự là một con ác quỷ, nó đến từ trái tim tuyệt vọng, đau khổ của mỗi con người. Sẽ càng thảm hại hơn khi người tạo ra nó lại chính là mục tiêu của nó, chính là bản thân bạn. Khi chìm đắm vào ách thống trị của sự đau khổ, bạn sẽ làm gì? Tự ngược đãi bản thân, dằn vặt, trách móc chính mình? Hay ngước lên nói rằng: " Tại sao lại là tôi?". Tất cả những điều đó thật tệ nếu nó là sự thật. Tất nhiên những ai đã từng trải qua sẽ hiểu được cảm giác đó. Chính những lúc đau khổ, con người theo bản năng chỉ biết tự làm trái tim chính mình chở nên yếu đuối bằng cách ngược đãi nó, hay thậm chí là tự sát. Nhưng không đâu, đó chỉ là suy nghĩ của những kẻ nông cạn, bi quan, thiếu đi những suy nghĩ trái chiều. Thử nghĩ mà xem, tại sao ta nghĩ được những thứ đau khổ, những cách tự ngược đãi chính bản thân mình khi mình thất bại, mà không nghĩ ra được cách thức khiến bản thân mình chở nên cứng rắn hơn trước vực thảm. Tại sao cứ phải cố ngược đãi, tự làm khổ chính mình trong khi việc gì cũng có thể còn cách giải quyết. Ngược đãi đích thị là một thứ gì đó kinh khủng xuất phát từ chính trái tim đổ vỡ,  từ chính tâm hồn thiếu đi ánh sáng hi vọng của những kẻ ngu ngốc. Khi bị vướng vào vòng xoáy của những suy nghĩ tiêu cực như vậy, việc đầu tiên ta cần làm là gạt đi hết mọi tâm tư không tốt đẹp ra khỏi kí ức, chỉ có như vậy ta mới có thể đứng lên, tự reo rắc sự lạc quan, niềm hi vọng và nỗi khát khao trỗi dậy từ nơi được cho là tăm tối nhất cho chính bản thân đang gục ngã của mình. Tại sao cứ phải là đau khổ, nó có gì tốt đẹp ư, thật sự điều bạn đang gặp phải nó khó khăn đến thế ư? Có thật là nó không có cách giải quyết không. Nếu trả lời "đúng vậy" thì bạn đích thị là mục tiêu dễ nhắm đến nhất của "ngược đãi gia gia", sao lại nói vậy, vì bạn không hiểu một triết lý quan trọng trong cuộc sống: "trên đời này, việc gì cũng có cách giải quyết", không đúng sao? Ông trời không bao giờ ngược đãi bất cứ một ai, chỉ là người đó tự ngược đãi bản thân, ông trời reo rắc những khó khăn, mấu chốt là để thử lòng con người, xem họ có tiêu chí vượt qua hay không? Đừng trách móc bất cứ thứ gì, vì nó bị như vậy là tại bản thân bạn đã gây ra, hướng giải quyết tốt nhất đó chính là hướng tới những tia sáng trong những nơi tăm tối nhất.

Vậy hướng giải quyết tốt nhất trên có hiệu quả gì? Hãy đi cùng tôi đây để thấy được những gì bạn nhận được nếu từ bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực và nhất là sự tự ngược đãi. 

Những ai không reo rắc niềm tin trong cuộc sống - cuộc đời sẽ như nằm gọn trong ống cống

Tự tin, quyết tâm, hi vọng, niềm khao khát, lòng thiết tha yêu thương cuộc sống. Những điều này chỉ có thể hiện diện trong tâm trí của những ai luôn tin tưởng ở chính mình, không bao giờ có những suy nghĩ tiêu cực. Trong nơi tối tăm nhất của cuộc đời, chính bạn là người cần phải tìm ra một tia sáng, vì tia sáng đó là hi vọng của bạn. Nếu không có ý chí, không có niềm tin đang tồn tại trong tâm trí bạn, thì nơi tối tăm nhất cũng không xứng đáng chứa những kẻ hèn nhát không có nghị lực, không có niềm tin vào bản thân mà luôn tự ti. Ngày mai tươi sáng sẽ bắt đầu, một đoạn đường mới lại mở ra, nếu không đi, bạn sẽ ở đây, chìm trong bóng tối vĩnh cửu. Bạn cần nên nhớ rằng: "trong bóng tối, viên kim cương thật sự vẫn sẽ mãi tỏa sáng". Cuộc đời sẽ chấm dứt từ khi bạn không biết tự đứng lên trong thất bại. Hãy nằm ở nơi bạn đang ngã, nghĩ suy về những điều tốt đẹp nếu bạn đứng dậy và tiếp tục đi, suy nghĩ cả về những kết cục đau khổ nếu bạn cứ nằm ở nơi này mãi, từ đó, hãy đưa ra sự lựa chọn của riêng bạn, sự lựa chọn đó giúp mọi người xung quanh có thể nghĩ về bạn theo hai chiều hướng hoàn toàn khác nhau: "Người đó thật mạnh mẽ" - "Người đó thật vô dụng"...

Người luôn có ý nghĩ trái chiều với khó khăn - sự lựa chọn của họ sẽ không làm họ ăn năn

Nếu trên kia là kết cục của những kẻ ngu ngốc đã không biết tự mình đứng dậy trên đoạn đường mà mình đã vấp ngã, thì đây chính là kết cục của những ai có suy nghĩ trái chiều. Đừng tự làm khổ bản thân mình nữa, đừng buồn nữa, hãy đứng dậy đi, hãy đi đi nếu bạn còn có thể, nếu bạn là một con người luôn lạc quan, có sự sống mãnh liệt thì việc gì phải ngại những khó khắn, phong ba bão táp ngoài kia. Đôi khi vấp ngã, bạn phải biết rằng không phải bạn thất bại, chỉ là cần sự nghỉ ngơi. Xong, hãy tiếp tục đứng lên, nếu nghỉ mãi bạn sẽ chỉ là một hạt cát chìm đắm trong sa mạc bao la mãi mãi, bạn sẽ không còn cơ hội làm chủ cuộc sống, phải biết rằng bạn có mặt trên đời là để làm chủ tương lai, góp phần làm cho xã hội chở nên văn minh, đừng cứ tiếp tục nằm đó nếu còn có thể đứng dậy. Hãy hướng tới đoạn đường mà bạn đang mong chờ phía trước mà tiến tới. Cần phải cho mọi người thấy rằng: không gì có thể cản bước chân nhiệt huyết của bạn. Sự ngược đãi không bao giờ có thể đánh gục ý chí quật cường, sự yêu thương lạc quan trong cuộc sống của người luôn có những suy nghĩ trái chiều với hoàn cảnh khó khăn. Trong tâm trí của mỗi người đó luôn hiện diện một thứ phép màu, phép màu đến từ hơi ấm của trái tim, trái tim người đó sẽ luôn sưởi ấm, xua tan đi bóng tối ngược đãi của quỷ dữ. Điều đó sẽ tốt hơn nhiều so với một trái tim lạnh giá, chỉ biết sống tủi nhục của kẻ thiếu ánh hào quang của niềm hi vọng. Chỉ cần không mất đi ý chí, niềm tin, hi vọng và sự lạc quan, thì chuyện gì cũng có cách giải quyết, nhưng những điều đó chỉ đến với những ai có được một tâm hồn rộng mở, và điều quan trọng nhất đó chính là: những suy nghĩ trái chiều với hoàn cảnh khó khăn. Thật tuyệt nếu cuộc sống còn có những tia sáng nào đó có thể lọt qua bóng tối của thất bại...

ÁC QUỶ THỰC SỰ KHÔNG PHẢI ĐẾN TỪ ĐỊA NGỤC, MÀ LÀ...ĐẾN TỪ TRÁI TIM, ÁC QUỶ ĐẾN TỪ TRÁI TIM ĐÓ CHÍNH LÀ SỰ TỰ NGƯỢC ĐÃI VỚI CHÍNH BẢN THÂN MÌNH!

                                                    undefined

                                                                                                                                                                                  Đề nghị ko sao chép bài

                                                                                                                                                                                          Người viết bài:

                                                                                                                                                                                           Phạm Mai Anh