''ha ha!, đố chị bắt được em đó! lêu! lêu!''. Đó là những câu nói mà bọn em thường nói trong những ngày bình thường, không có tai họa gì...Tưởng rằng ngày qua ngày đều sẽ diễn ra như thế, nhưng... chúng em không thể ngờ rằng sẽ có một ngày mang tên: TẬN THẾ CỦA NHÂN LOÀI!. Ôi chao! nghĩ đến những người đã mất mà chúng em vô cùng u sầu, buồn khổ... Biết bao người đã phải lang thang đi ăn xin, từ trẻ có bố mẹ biến thành trẻ mồ côi...Chúng em còn thấy thương những y bác sỹ, những cô y tá đã không tiếc sức, cùng nhau dốc sức để có thể cứu người bị bệnh, không có chỗ ngủ thì phải ngủ ngoài đường và mệt quá mà thiếp đi la liệt tại bệnh viện... chúng em còn nhỏ, chưa biết làm gì thì chúng em làm thơ, làm văn để động viên các bác sĩ, kêu gọi mọi người hãy ở nhà, hãy đi tiêm vắc-xin.
Đến kết bài, em chỉ muốn cảm ơn các chiến sĩ áo trắng, kêu gọi mọi người ở nhà, tuân theo quy tắc 5k, và hãy đi tiêm vắc xin để covid sẽ không còn lộng hành ngoài đường được nữa!!!