theo em người bà trong đoạn văn trên là người quan tâm cháu , quan tâm cháu từng chút chút một khiến cho tác giả nhớ mãi về người bà , nhớ về bát canh ngọt của người bà . Người bà tuy già nhưng vẫn chăm chút từ bát canh cho đến đồ chơi . Qua bài thơ này mik sẽ kể về bà ngoại ik nhé !
Bà ngoại mik là người mà có lẽ mà mik quen nhất từ nhỏ . Từ nhỏ bố và mẹ mik hay đi công tác nên mik ở với ông bà ngoại . Ông bà mik tuy bết mik cứng đầu nhưng vẫn bảo ban mik . Khi lên lớp 6 thì mik về nhà thì mik cũng hay mắc sai lầm nên bị mắng ông bà cũng chỉ bảo nhẹ nhàng . Mik nhớ hồi lớp 4 vào lúc thi mik có ốm một trận nhừ tử may có ông bà . mik cảm ơn họ nhìu . Nhắc đến ngoại thì sao thiếu nội được , mik sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện hơi thảm hai của mik chút . Hồi mà mik học lớp 5 ý ông nội mik mất do bị ung thư mik hồi đo khóc nhiều lắm luôn nhưng về sau mik cũng nghĩ rằng cái đó thì không ai ngăn được . Ông nội mik không được hoàn hảo cho lắm vì do là bộ đội nên khi nghỉ hiu thì bị điếc cả hai tai , ông nội mik rất quý mik còn nhớ hồi nhỏ mik được ông dắt đi khắp nơi nên ngay hôm ông mất mik còn không kịp gặp ông để tạm biệt vì lúc đấy ông mik ở nam định là quê mik còn mik ở hà nội khi mik đến đấy thì cũng 11h đêm rồi mik chỉ thấy ông nằm bất động trong quan tài thôi . Vì do là lớp 5 còn là con nhóc ngây thơ nên mik nghĩ ông chỉ ngủ thôi kiểu gì hôm sau ông cũng dậy , nhưng mà ngay cái ngày hôm sau mik thấy họ khiên ông ra giữa nhà rồi bắt mik mặc đồ tang vào mik cũng chẳng muốn đâu nhưng đâm ra bắt thì phải làm . cứ ngày nào cũng thấy ông ngủ nên mik chẳng biết làm gì đã thế cả ngày còn nghe nhạc tang . Hôm thứ ba khi mà mik bị bắt đi khiêng ảnh thì mik mới nhận ra là ông đi rồi , họ khiêng ông mik đến lò thiêu khi đưa ra thì ông mik chỉ còn là đống xương mik cũng ko biết mik khoc bao lâu để mất đi cái nỗi buồn ý nữa . Khi qua một năm thì tiếp tục cụ ngoại của mik cũng ra đi luôn hôm đấy hầu như là mik không biết nói gì cả cụ mik cũng một phần giống ông nội bị liệt hai chân không đi lại được cụ mik đã sống 4 năm cùng với chiếc giường và ti vi . Mặc dù là cháu nhưng nếu theo thì cụ quý mik nhất trong 5 đứa mik cũng không gặp mặt được . Nhiều lúc nhớ lại mấy chuyện đó mik luôn tự trách bản thân tại sao khi họ sống mik không đối xử tốt với họ hơn giờ nếu mik gặp lại đc họ mik sẽ nói một câu thôi . Xin lỗi . Hic mik không đủ cam đảm viết nót chuyện đâu bởi vì khi mà mik viết ra cái này là mik rất muốn khóc rồi nếu các bạn thấy hay thì vote cho mik nhé !
Bình luận (0)