Những niềm khát khao, hi vọng mãnh liệt của tuổi trẻ đã đưa đẩy tôi đến đỉnh cao chinh phục ưu tú. Song, trước khi bước vào cánh cửa chinh phục ưu tú ấy, tôi lại đắn đo suốt mấy ngày: liệu mình có thể chinh phục được không, hay là lại nỗ lực rồi ưu tú không gõ cửa mời gọi mình? Những ý nghĩ vẩn vơ ấy chỉ có lối thoát khi tôi nghe đến câu nói của Lư Tư Hạo: " Đứa trẻ muốn hái sao, cô độc là môn học bắt buộc của chúng, ta không sợ chính mình nỗ lực rồi lại không ưu tú, ta chỉ sợ người ưu tú hơn ta còn nỗ lực hơn ta."
Lúc ấy, tôi mới mở cánh cửa bí ẩn kia và bắt đầu cuộc chinh phục ấy. Hai từ trong câu nói ấy đã đánh động tâm can tôi, nhắc nhở tôi rằng đừng sợ sệt gì chuyện mình nỗ lực rồi lại không ưu tú: nỗ lực và ưu tú. Nỗ lực là cố gắng để đạt điều mình mong muốn, ấp ủ. Ưu tú là có năng lực, phẩm chất được đánh giá cao hơn cả. Cuộc đấu tranh ưu tú kì thực cũng khó khăn và chứa chấp nhiều cám dỗ khác gì chuyện chinh phục đỉnh cao thành công. Nhưng nhờ cuộc đấu tranh ưu tú mà chuyện chinh phục thành công cũng ít khó khăn hơn nhiều. Khi đó, ta đã có năng lực và phẩm chất được đánh giá cao của riêng mình. Tính cách cũng góp phần vào thành công, bạn biết đấy. Tính cách để có được thành tựu của riêng mình không phải là bất nhẫn, " tránh voi chẳng xấu mặt nào", đó là sự kiên trì, quyết tâm, nhẫn nại.
Hái sao chỉ những nguyện vọng mà chúng ta đang ấp ủ từng tháng, từng ngày. Những ước mơ đó, cộng thêm với những thứ rất khó khăn để thực hiện, thoạt đầu có thể tước đi niềm tin của chúng ta. Nhưng nếu rút lui, thì khác gì từ bỏ ước mơ? Đến lúc ấy thì làm gì có được ưu tú nữa? Ngay lúc ấy, có lẽ bạn nên nhìn lại. Hãy xem lại quá khứ của một người ưu tú. Từ thuở lọt lòng, họ không hề có tính cách mà bây giờ họ đang có. Trái tim bé bỏng của chúng ta khi sinh ra chỉ có độc nhất một thứ là tình yêu. Nó, cũng giống như các đức tính tốt khác, cần phải được gìn giữ như một bảo vật để sống có ích mà vẫn không huỷ hoại giá trị của riêng mình.
Tính cách không phải đã có được từ thuở lọt lòng, mà thứ ta có được từ thuở sinh ra là tình yêu, vốn là thứ cần được ấp ủ, nuôi dưỡng. Tính cách tốt cần phải được đúc kết qua những trải nghiệm. Khi sinh ra, tình yêu là thứ duy nhất ta có trong trái tim của chính mình, còn không biết phải trái đúng sai là gì. Trải nghiệm của riêng mình giúp ta hiểu được sự xoay chuyển của cuộc sống quanh mình, giúp ta hình thành những đức tính đáng quý. Với những đức tính tốt được đúc kết từ những trải nghiệm ấy, ưu tú sẽ nằm ngay trong tầm tay ta.
Ưu tú chẳng phải là thứ gì quá xa hoa, mà chỉ cần ta có những đức tính tốt. Muốn thế ta cần phải nỗ lực. Những người quyết chí, quyết tâm, những người kiên trì, bền bỉ sẽ có được sự ưu tú. Ta hãy nhìn Nguyễn Ngọc Ký, nhà giáo ưu tú của Việt Nam. Ông vốn bị liệt cả hai tay và phải tập viết bằng chân. Nhưng sự kiên trì, nhẫn nại đã đưa ông đến vị trí của một Nhà giáo ưu tú. Qua ví dụ trên, bạn thấy đấy, ngay cả một người khuyết tật cũng có thể trở thành một con người ưu tú, vậy tại sao bạn, một người bình thường, không thiếu thốn về bất cứ thứ gì, lại không thể?
Bình luận (0)