Trong thế giới chúng ta đang sống, chúng ta luôn phải học học và học, làm làm và làm. Chính vì điều đó dôi khi sẽ đánh mất đi những cái khác biệt cá tính của riêng mỗi ng và có thể nó sẽ bị lãng quên theo cái suy nghĩ "tầm thường" nào đó.... Chọn là vì tinh tú, mặt trăng hay là mặt trời. Bị lãng quên theo một cách thầm lặng hay ra hào quang chói sáng.... Nhưng nó chọn thầm lặng, câu chuyện bình thường của nó"Chim sâu hỏi chiếc lá".

           "...Đã có lần nào bạn biến thành hoa, thành quả, thành sao, thành vầng mặt trời đêm lại niềm vui cho mọi người...Nếu bình thường như vậy sao bông hoa kia lại có vẻ rất biết ơn bạn..." Những câu hỏi của Chim Sâu đem hỏi chiếc lá, có vẻ nó nghĩ chắc lá phải cao siêu lắm, phải vĩ đại và lớn lao lắm thì mới có thể  làm những người bạn xinh đẹp kia của nó biết ơn nhưng không...điều nó nhận lại chỉ là những câu nói cùng một ý nghĩa rằng"tôi rất bình thường".

             Cái từ bình thường đó chẳng phải là thứ được thể hiện qua vẻ bề ngoài mà nó đã bị lãng quên trong tâm thức và tiềm thức của chiếc lá. Giá trị thực chất không nằm ở vẻ mỏng manh chẳng làm được gì của chiếc lá mà đó là ánh sáng rực rỡ màu xanh lá-chất diệp lục ở sâu bên trong nó. Nó tạo ra hoa rồi nó giúp hoa tạo thành quả ngọt nhưng nó lại đâu hề hay biết mà chỉ cho mình là bình thường và nó thực sự không hề coi trọng bản thân nó cũng như lợi ích nó mang lại để trở thành bản sao cho một thứ gì đấy hão huyền.

           Mẹ thiên nhiên cho nó bắt đầu với cuộc sống khi tạo ra chiếc búp non xanh để nó lớn lên rồi trở thành một chiếc lá có ích và xinh đẹp từ sâu thẳm trong nó chứ không phải là ở vẻ ngoài. Sứ mệnh của nó đã được định sẵn khi nó chỉ là chiếc búp non và chả ai có thể làm tốt hơn nó những vì sự thờ ơ mà nó đã quên mất lí do mình được tạo ra, sứ mệnh mình phải hoàn thành và điều nó nhận lại được chính là sự hạnh phúc và niềm vui hân hoan vào mỗi khi nhìn thấy thành quả là những bông hoa.

            Rất ít người sinh ra đã ở vạch đích, sinh ra đã là người chiến thắng chả cần phải lùi hay tiến thêm gì nữa. Nhưng tôi và bạn thì không chúng ta chỉ là "bình thường"của cái xã hội Chủ nghĩa tư bản Hiện đại này mà thôi. Chẳng có hào quang gay gắt như ánh mặt trời giống họ nhưng điều mà tôi một ánh sáng nhỏ nhoi trong xã hội ấy muốn làm chính là có được một cuộc sống ấm cúng và thật hạnh phúc chả phải lo phong ba bão tác ngoài kia. Chỉ cần thuận theo dòng đời mà viết tiếp những trang sách mới đầy niềm vui và có ích là đã đủ mãn nguyện cho một đời người.

            Dù rất muốn là vạch đích chiến thắng nhưng tôi chon là bầu trời đêm để cho những ngôi sao tỏa sáng, để cho những việc tôi làm cứ thầm lặng mà theo tôi đến cuối đời. Khi sinh ra chúng ta khóc cất tiếng khóc chào đời nhưng mọi người xung quanh ta lại nở một nụ cười rất tươi, vậy chúng ta hãy sống sao cho khi chết đi chúng ta nở một nụ cười mãn nguyện còn mọi người khóc thương cho ta.

             Cứ thầm lặng như chiếc lá để cho hoa biết ơn, gióp cứ râm ran những bài hát ngựoi ca. Chúng ta là những người bình thường, những người chẳng có lấy gì trong tay, chúng ta ngầm hâm mộ những "vạch đích" nhưng cũng đừng tự biến mình thành một bản sao lỗi một thứ chỉ biết làm theo mà quên đi mất cái giá tị bản thân, cái lợi ích, cái sứ mệnh mà bản thân mình đem lại cho xã hội, trở thành một mảnh ghép nhỏ bé tạo nên bức tranh xã hội chẳng lẫn vào một ai cả. Thể hiện được cái chất riêng, cái cá tính, cái khác biệt mà Thượng Đế ban tặng khi tạo ra chúng ta-Những con người bình thường ạ.

             Sống là chính mình, thể hiện cái đẹp đẽ nhất của chính mình, biến chất riêng thành hào quang của riêng mình, mang sắc thái của riêng mình,...Chỉ cần bạn sống là chính mình dù dòng đời ngả nghiêng về đâu, khó khăn trăn trở thế nào thì bạn cũng sẽ thấy cuộc sống thật thú vị, thật biết ơn người ban cho mình cuộc sống này. Và chúng ta sẽ cố gắng sống thật tốt như thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng mà ta được sống.

             Bạn phải tự nhận thức được mình là ai thì bạn mới có thể sống là chính mình mà không trở thành bản thể lỗi của thần tượng. Cái câu nói"Hãy sống là chính mình"đó phải chăng là hãy sống với bản chất thật của chính mình,mình là sao thì cứ như vậy đi chả phải quan tâm người khác nghĩ gì chỉ cần ta cảm thấy thoải mái. Không ai là hoàn hảo cả thế nên những người"không hoàn hảo" như tôi và bạn chả thể nào có quền chê bai người khác khi ta cũng chỉ là một người bình thường. Ta chỉ cần sống là chính mình, sống có ích một chút yêu bant hân một chút hiểu bản thân một chút. Ai nói gì thì giá trị của bạn cũng không thay đổi đâu: trí tuệ, tâm hồn, kỹ năng sống, tính cách, ửng xử giao tiếp,.. Dù yêu hay ghét thì bạn cũng chỉ là bạn mà thôi, Chỉ cần bạn à chính mình.