Cứ đến rằm tháng Tám, đám trẻ con lích nhích ở làng tôi lại háo hức về mâm cỗ bên ánh trăng vàng. Tết Trung thu không chỉ diễn ra một ngày mà có khi được tổ chức trước cả tuần. Không khí và niềm hân hoan tràn ngập khắp mọi nơi. Đối với tôi, Trung thu nào cũng thật đẹp, chúng đều mang những dấu ấn riêng. Nhưng có lẽ Trung thu tôi nhớ nhất là Tết Rằm cuối cùng tôi còn ở quê chạy nhảy với đám bạn nghịch ngợm. Bởi, gia đình tôi phải chuyển lên thành phố, chốn phồn hoa náo nhiệt mà khó lòng tìm lại cái cảm giác thôn quê thuở nào. Đó có lẽ không phải Trung thu đẹp nhất nhưng tôi nhớ nó nhất. Hồi ấy tôi còn học tiểu học nên nhà trường tổ chức hội rất linh đình. Lớp nào lớp ấy bày mâm bánh kẹo, hoa quả, đèn lồng, đèn ông sao ... trang trí đủ loại. Có mấy quả bưởi cắt tỉa như hình mấy chú chó xinh xinh ngộ ngộ. Thầy cô của tôi khoác lên mình bộ phục trang của chị Hằng và chú Cuội rồi dẫn chương trình. "Tùng rinh rinh tùng tùng tùng rinh rinh...". Những lời ca thân thương ấy đã đi vào trong tâm trí tôi từ bao giờ, nó khiến tôi náo nức, rạo rực; nó rực rỡ, vang xa như chú chim non muốn cất cánh bay cao lên thăm chị Hằng và chú Cuội. Đầy những tiết mục văn nghệ được biểu diễn khiến khuôn mặt rạng rỡ của đám trẻ làng người đầy mồ hôi trông vẫn xinh xắn biết bao. Chúng reo hò, trên tay cầm mấy cái thạch nhấm nhách thỏa trí tò mò, ham thích ngây ngô về mấy lời hát trên sân khấu. Tôi cũng là một bạn được biểu diễn văn nghệ. Chúng tôi đóng những vở kịch khôi hài với chú Tễu, chú Cuội và hát những lời hát ngân nga cùng chị Hằng. Đội múa rồng, múa kì lân và chú Tễu nghịch ngợm cũng huyên náo hết sân trường. Mấy bạn học sinh tí hon cứ cố rướn lên, nhảy thật cao sao cho với được chòm lông sắc màu của con rồng, con lân. Chúng cười tít mắt như vừa vớ được cái gì hay hay như lúc đi mò cua bắt ốc ở ngoài đồng. Khi hội ở trường kết thúc, bạn nào bạn ấy trên tay cầm một túi quà: nào thị, nào bánh, kẹo, thạch, nước… Xem ra đây là dịp no đủ thích thú nhất cho mấy cô cậu này. Chúng tôi tạm đi về nhà. Nói là “tạm” vì tí nữa lại hẹn nhau ở đình làng. Đám trẻ chúng tôi ăn vội vài miếng cơm và cùng cả nhà ra sân đình. Tôi và anh trai thì đã được lũ bạn réo ngoài hè từ sớm. Trên tay mỗi đứa là một chiếc đèn lồng chạy bằng pin nhấp nháy phát ra mấy bài Trung thu vui tai. Trên đường, có mấy xe bán kem và kẹo. Các bác hàng rong cũng vui không kém gì bọn trẻ. Rồi bán bóng bay, siêu nhân, búp bê, đèn lồng… Chúng tôi nhảy tung tăng vào đình làng, tụm mấy chục đứa chơi đuổi bắt, trốn tìm… Các cụ thì trải chiếu ngồi xơi trầu, nhâm chè. Nhiều người thả đèn hoa đăng ở ao làng. Những chiếc đèn giấy ông sao, đèn cá chép... với ánh lửa bập bùng hòa với ánh trăng làm một. Rồi đến tiết mục văn nghệ và sau đó là phần trao quà. Gọi đến tên ai thì đứa ấy lên nhận. Trung thu của chúng tôi không thiếu thốn như ngày xưa, như theo lời mẹ tôi nói nhà ai có gì cho nấy, có nải chuối thì cho nải chuối, có quả hồng cho quả hồng. Thế nhưng, đêm rằm được thổi một cái hồn quê trong trẻo thì bao giờ nó cũng đẹp như thế. Nhận được quà, các bạn tung tăng chạy ra thủy đình xem múa rối nước. Người dân xung quanh vây kín, vỗ tay reo hò. Đám trẻ tầm vóc tí hon phải len mãi mới vào xem được, kiễng hết lên, nhòm nhòm ngó ngó, hết bên nọ sang bên kia, bởi chúng quá thích thú và tò mò với những con người bằng gỗ đang ngụp lặn dưới nước nhờ bàn tay những người nghệ sĩ khéo léo. Giữa đám đông tấp nập ấy, có một thứ gì đó thoáng qua, thức tỉnh tâm hồn đang mải mê vui đùa của tôi: Sẽ còn bao đêm Trung thu thế này nữa? Sau khi đêm hội kết thúc, mọi người ra về mà người ai cũng toát lên vẻ ham thích mà cũng có phần tiếc nuối muốn đi chơi tiếp. Chúng tôi định hẹn nhau đi trêu thêm mấy đứa ở xóm nhưng khổ nỗi đã muộn quá rồi. Ánh trăng tròn vành vạnh, vàng ấm áp khiến tôi chỉ muốn ngồi ở đấy mãi, dù chỉ ngắm những dao động nhè nhẹ của mặt nước trong làn gió man mát đêm rằm. Ánh trăng gợi nhắc cho tôi về những kỉ niệm xưa cũ, một thời tuổi thơ đẹp như chưa bao giờ đẹp đến thế. Hương sen phảng phất nhè nhẹ khiến khoảng không gian đã tĩnh mịch lại huyền ảo, hoang hoải đến lạ thường. Khi lên thành phố, Trung thu cũng rất vui nhưng không khí nó khác nhiều. Trong tâm khảm tôi luôn có một nơi chất chứa những kỉ niệm đẹp của tuổi thơ, và đêm rằm là một mảnh hồn quê tôi luôn nhung nhớ và khao khát được ôm ấp như người bạn tri kỉ của mình.