Người ta đã có câu :" Công cha như núi Thái Sơn ,nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra ''. Mỗi lần nghe câu ca dao tục ngữ đó hình ảnh người mẹ lại hiện lên trong đầu tôi .Mẹ đã nuôi nấng và yêu thương tôi suốt thời còn đi học ,hồi còn học tiểu học mẹ luôn nói câu này với tôi : " Con nhìn con nhà người ta kìa ,sao con người học giỏi thế còn con nhà này thì ...". Mỗi khi mẹ nói câu đấy tôi thấy vô cùng buồn và hờn dỗi mẹ .Nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra thực lòng mẹ cũng không muốn mắng tôi như vậy chút nào mẹ chỉ muốn tôi tiến bộ lên để không thua kém ai .Suốt thời tiểu học mẹ đã luôn luôn lo lắng cho tôi . Mỗi khi tôi ốm đau mẹ lại như một phép màu kỳ diệu nào đó mẹ đã chữa khỏi bệnh cho tôi những lúc thế này bài tôi lại thấy mẹ như một người bác sĩ có bàn tay vàng . Mẹ đã luôn yêu thương tôi hết mực vậy mà nhiều khi tôi lại làm cho mẹ buồn lòng . Mỗi lần như vậy tôi lại cảm thấy hối hận làm sao . Mẹ cũng rất muốn mua nhiều thứ nhưng mẹ lại để dành tất cả cho anh em tôi. Tôi thầm cảm ơn và biết ơn mẹ rất nhiều.