Có một mùa mà tôi muốn gọi nó là mùa để nhớ - mùa thu. Nắng vàng mùa thu năm nay nhẹ như cái hôn của mẹ, thật dịu dàng và đầm ấm. Gió thu mỗi buổi sớm đưa tôi đến miền hương sương sớm mát mẻ đầu ngày. Chợt, tôi nghĩ đến Trung Thu. Lại một mùa Trung Thu nữa sắp đến và sớm qua, tuổi thơ tôi cũng đang dần khép lại sau những hộp bánh nướng bánh dẻo. Sao mà vui thế? Trung Thu năm lên 7. Năm ấy còn lại trong tôi là những giai điệu lấp ló, những ánh đèn sáng lấp lánh như mặt trời, tiếng cười nói líu lo như chuông bạc của đám bạn và một vầng trăng sáng làm bạn với những câu ca dao. Giờ đây, với một cuộc sống hối hả và bận rộn, còn lại trong tôi chỉ là những đốm sáng nnhor leo lắt về một mùa Trung Thu nơi vùng quê năm ấy. Nay đã xa.

Còn gì đâu những đêm Rằm phá cỗ

Nay ngồi buồn nhìn ngắm lũ trẻ con

Nụ cười tươi như không hề biết mỏi

Liệu sau này ai còn nhớ Trung Thu ?