trong giấc ngủ trưa hè, tiếng hát ru à ơi của bà vang lên từng nhịp êm dịu, tiếng quạt nan thổi vù bên tai cùng những giọt nắng vàng rót bên ô cửa sổ,... Hình ảnh đấy đã in đậm trong trí nhớ tôi về những ngày thơ ấu ở quê ngoại. Mặc dù, khi đã lớn lên hình ảnh ngoại ngoại vẫn cứ hiện liên trong tâm trí tôi với vẻ hiền từ, âu yếm và có đôi lần tôi tự bâng khuâng hỏi rằng vì sao ngoại lại kì lạ như vậy. Ngoại không thích ăn cá mà chỉ ăn xương, ngoại thích làm việc cũng thích dắt tôi đi chơi dù chân ngoại đang đau, ngoại nói rằng:" ngoại có phép thuật nên ngoại hết đau chân rồi." tôi nhớ có lần đọc được đoạn này trong quyển sách thế gới anh hùng của bà ngoại " sau đó bà ngoại hỏi tôi, kiếp sau con muốn làm gì. tôi nói con muốn được làm chính mình thôi ạ. bà ngoại bảo vậy bà vẫn làm bà ngoại của con". Nếu có kiếp sau, tôi mong muốn bản thân trở nên kiên cương và mạnh mẽ hơn, nhưng đôi khi những khó khăn trong cuộc đời này lại khiến tôi gục ngã và khi thất bại tôi quay đầu lại nhận ra ngoại vẫn luôn ở đằng sau vô về. từ những bài học trên đường đời đã qua ta mới thấy được:"Trong những năm tháng đã qua, bà ngoại có lẽ chính là anh hùng của mọi anh hùng trên đời này" (Thế giới anh hùng của bà ngoại, Triệu Đinh)