Tình cảm gia đình luôn là nguồn cảm hứng bất tận của thi ca.Viết về đề tài này ,đã có nhiều tác giả viết về tình mẫu tử,phụ tử thiêng liêng hay phong phú hơn là tình cảm bà cháu.Một trong những áng văn đẹp đẽ nói về tình cảm bà cháu chính là bài thơ "Thời nắng xanh" của tác giả Trương Nam Hương.Mà em đặc biệt ấn tượng với đoạn thơ :

"Nắng trong mắt những ngày thơ bé

Cũng xanh mơn mơn như thể lá trầu

Bà bổ cau thành tám chiếc thuyền cau

Chờ sớm chiều tóm tém

Hoàn hôn đọng trên môi bà quanh thẫm

Nắng xiên khoai qua liếp vách không cài

Bóng bà đổ xuống đất đai

Rủ châu chấu,cào cào về cháu bắt 

Rủ rau má ,rau sam 

Vào bát canh ngọt mát,

cháu chan lên suốt dọc thổi thơ mình "

Ngay từ tên bài thơ ta đã cảm thấy thật lạ,tại sao lại là " nắng xanh"." Thời nắng xanh" có phải chăng chính là một thời tuổi thanh xuân bên lá cỏ,bên lá trầu ,bên cào cào ,châu chấu đều màu xanh mơn mởn của tác giả hay là vì thời thơ ấu tác giả thấy ánh nắng chiếu qua những chiếc lá màu xanh sáng lấp lánh nên cảm thấy nắng màu xanh ? Câu trả lời của tác giả là khi đọc xong bài thơ chúng ta sẽ phần nào hiểu được: 

"Nắng trong mắt những ngày thơ bé 

Cũng xanh mơn mởn như thể lá trầu 

Bà bổ cau thành tám miếng thuyền cau

Chờ sớm chiều tóm tém"

Truyền thống ăn trầu cau chính là một trong những truyền thống tốt đẹp được gìn giữa của dân tộc ta.Có thể trong máy quay kí ức của mình ,hình ảnh mà tác giả nhớ nhất chính là những lần đi hái lá trầu cùng bà,nhìn bà bổ cau thành tám miếng rồi ăn với vôi sớm chiều. Ngày thơ bé của tác giả cảm thấy nắng trong mắt của mình cùng xanh mơn mởn như thể lá trầu cũng đầy sức sống như lá trầu.Chắc có lẽ,đối với Trương Nam Hương,những ngày ở bên bà là những ngày mà ánh nắng ấm áp nhất,tươi tắn nhất và cũng là hành phúc nhất.Những kí ức ngày còn bé đẹp nhất,ngây thơ nhưng cũng đáng quý nhất .

"Hoàng hôn đọng trên môi bà quạnh thẫm

Nắng xuyên khoai qua liếp vách không gài"

Chắc ai trong chúng ta cũng biết khi ăn trầu miệng thường có màu đỏ như máu nhưng đối với tác giả đó lại đẹp như hoàng hôn màu thẫm đọng trên môi bà ấm nóng.Có lẽ là khi đứng trước những người mà ta yêu thương thì hình ảnh của người ấy dù cho là có như thế nào thì vẫn là đẹp nhất ở trong lòng ta.Ở câu thơ tiếp theo lại là nắng ,"nắng xuyên khoai qua liếp vách không gài".Chúng ta đặc biệt là thế hệ 9X về trước đều nhớ về một thời nghèo đói trước đây.Khi mà thức ăn chủ yếu là những thứ khoai ,mì nhà trồng.Đôi khi là những củ khoai méo,khoai xấu để những củ khoai đẹp đem bán.Em còn còn nhớ mãi hồi bé khi được bà trông hay được ăn những củ khoai to còn những củ khoai bé với sâu thì bà ăn.Khi đó bà bảo những củ bị sâu ăn thường là những củ ngon hơn.Hồi bé ngây dại tin thật còn bây giờ khi đọc lại những câu thơ nhớ lại mùi khoai nướng khi ấy lại có chút xót xa.Ở câu thơ tiếp theo ,tác giả lại viết :

"Bóng bà đổ xuống đất đai

Rủ châu chấu ,cào cào về cháu bắt "

Trước đây thú vui lớn nhất của mấy đứa trẻ là bắt cào cào,châu chấu về để chơi,hay để chọi nhau hoặc thậm chí là nướng lên ăn.Đối với nhiều người ,bắt châu chấu, cào cào chính là một bầu trời tuổi thơ khó quên.Tuổi thơ của tác giả lại càng may mắn khi còn được bà đuổi châu chấu,cào cào cho bắt về chơi.Mà mai này ,khi xã hội hiện đại phát triển một cách chóng mặt.Chấu chấu,cào cào không còn chỗ sống trong đất thành phố tấp nập người qua lại vội vã.Những trò chơi của trẻ con cũng thay bằng những máy chơi game điện tử hiện đại nhưng lại thiếu chút gì đó.Tác giả lại nhớ về người bà trong kí ức trong thuở nhỏ của mình.Thật sự chỉ đôi khi những khoảnh khắc trong quá khứ ấy,lại là ánh sáng của sự thơ ngây và yêu thương của cả đời người.

Có lẽ ,tác giả lại tìm tòi hình ảnh của người bà trong dòng kí ức của mình qua canh rau má,rau sam quen thuộc lại dễ nấu:

"Rủ rau má ,rau sam

Vào bát canh ngọt mát

Cháu chan lên suốt dọc tuổi thơ của mình"

Thật ra canh rau má ,rau sam của bà thời trước chưa chắc bằng nhon ngọt bằng những món canh đắt tiền bây giờ.Nhưng đối với tác giả ,canh rau má,rau sam  của bà chính là bát canh ngọt mát nhất.Không phải bởi vì chính nó ngọt mà ngọt mát bởi vì người nấu,bởi đó là người bà thân thương.Bởi đó là món ăn tuổi thơ và bởi đó là những gì tốt đẹp nhất mà bà có thể dành cho cháu thời điểm đó.Vậy nên dọc tuổi thơ của tác giả được chan lên bằng canh rau má,rau sam của bà.Để trưởng thành và khi lớn lên nhớ về bà vẫn là muôn phần yêu thương và nhớ nhung người bà đã đi cùng tuổi thơ với mình.Lần theo từng mảnh vụn vỡ của kí ức ấy ấy, từng sự kiện được người cháu kể cứ tiếp nối tạo thành từng vần thơ nói về từng kĩ ức đẹp nhất khi ỏe bên bà... Và tất nhiên những sự việc sống trong nỗi nhớ bao giờ cũng được bao bọc bởi tâm tình của mỗi người .Mà huống chi đây lại là những sự việc thuộc về quãng đời ngọn nguồn của đời người.

Bởi thế mà mỗi một kỉ niệm được kể ra là biết bao tâm tình sống dậy.Cứ thế theo với từng sự việc, mạch tâm tình của tác giả  cũng cứ thế mà dâng trào. Thiếu một tâm tình sâu nặng, thì các sự việc thời thơ ấu gian khổ có được tái hiện kĩ đến mấy, cũng khó mà thành những vần thơ làm cảm động tâm trạng người đọc được.

Đoạn trích của bài thơ chính là từ  từ mà kể lại từng kỉ niệm với bà ,tuy không thể hiện rõ ra nhưng dù là ai khi đọc bài thơ thì cũng cảm giác được ngọn lửa bập bùng cháy trong lòng tác giả khi nhắc về người bà kính yêu của mình.Bài thơ gắn liền với ánh nắng ,ánh nắng chiếu qua lá trầu xanh mơn mởn,ánh nắng hoàng hôn trên môi bà lúc ăn trầu ,ánh nắng xiên qua những củ khoai nướng nghi ngút và cuối cùng là bát canh ngọt lành trên tay - ánh nắng của bà.Đó là ánh nắng ấm áp,là ánh nắng ngọt lành  và càng là ánh nắng của tình thương yêu của hai bà cháu.Như một cái cây ,từ lúc nhỏ xanh non cho đến khi già lá vàng héo úa,thời tuổi thơ của tác giả cũng vậy.Chỉ là khi đã trở thành những chiếc lá trở nên sẫm màu,tác giả lại nhớ về thời của những chiếc là xanh mơn mởn ,thời mà ánh nắng chiếu qua chiếc lá màu xanh sáng lung linh,là "Thời nắng xanh".

Sử dụng biện pháp nghệ thuật so sánh, nhân hóa và đặc biệt là điệp ngữ với những hình ảnh hết sức quen thuộc với tuổi thơ nhiều người ở thế hệ cũ.Hình ảnh lá trầu,rau má,rau sam những củ khoai ,... giản dị nhưng vẫn rất đẹp đẽ.Tình cảm của cháu đối với bà hay bà đối với cháu đều là những mảnh kí ức đáng quý và đáng trân trọng nhất.

Bài thơ đã để lại cho em nhiều mạch cảm xúc rất đẹp từ rất xa trước ấy.Cũng để lại cho em bài học về sự yêu thương và trân trọng những khoảnh khắc trong cả hiện tại và quá khứ.Và thật may mắn khi em vẫn còn bà và những người thân yêu nhất.Sau bài thơ,em nhất định sẽ cố gắng việc và học tập thật tốt để trở thành niềm tự hào của họ.Sẽ cố gắng ở bên họ và yêu thương cha mẹ,ông bà nhiều hơn để sau này khi ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ,em cũng sẽ giống như tác giả, có thể nhìn thấy những hình ảnh,những kỉ niệm đẹp đi theo cả đời người.Chứ không phải là hối tiếc và tự trách.Cho dù là bất cứ ai cũng sẽ có những người mà ta muốn trân trọng và yêu thương mà chúng ta cần phải ghi nhớ và đừng để công việc xô bồ làm ta quên mất họ.

Giống như tác giả mà mỗi người trong chúng ta cũng có những người bà,người cha ,người mẹ những con người thân yêu thương chúng ga nhất.Nhưng xã hội hiện đại như bây giờ không thể kéo gần khoảng cách giữa chúng ta như ngày xưa được.Nhưng có một điều mãi mãi không thay đổi chính là tình yêu thương trong gia đình vẫn luôn tồn tại trong tim mỗi người.Vì vậy hãy thương yêu,quan tâm đến những người người thân đặc biệt là ông ,bà của bản thân khi còn có thể nhé.Dù ở thời đại nào,dù ở trong hoàn cảnh nào thì nơi ấm áp và đẹp đẽ nhất,nơi có những món ăn ngon nhất ,thấm đậm tuổi thơ nhất chính là gia đình 💖