Phiếu tính tiền thì có lẽ mỗi người trong chúng ta đều đã từng thấy và sử dụng qua,khi đi mua hàng,khi đi ăn ở quán ,nhà hàng,... Nhưng nếu nói về phiếu tính tiền đặc biệt là phiếu tính tiền của mẹ thì có lẽ cũng là lần đầu tiên mà tôi thấy được.Phàm là việc gì trên đời đều phải có cho đi và nhận lại,trong công việc ,phải cho đi sự chăm chỉ và nỗ lực mới có thể có một công việc tốt,lương cao.Trong tình yêu phải cho đi sự chân thành và nhận được sự chân thành thì tình yêu mới có thể bền vững.Đó có lẽ chính là những điều hiển nhiên nhưng đôi khi rất nhiều người lại quên mất chính cha mẹ của mình.
Khi đọc và hiểu ý nghĩa của bức ảnh trên,lòng tôi lại cảm thấy day dứt khó tả.Có bao giờ bạn tự hỏi tình cảm cao quý và thiêng liêng nhất là tình cảm gì không? Nếu có thể trả lời chắc chắn câu trả lời của tôi sẽ là tình mẹ,thứ tình cảm ấm áp,dịu dàng và bao la như dòng nước chảy mãi mãi không ngừng.Mười hai năm ăn học,cả đời yêu thương ,chăm lo lúc ốm đau bệnh tật ,lo lắng cho con từng chút một từ nhỏ đến trưởng thành.Trong mắt mẹ những đứa con chưa bao giờ lớn cả,sau tất cả chỉ cần trả lại một nhiệm vụ duy nhất đó là phục vụ mẹ.Thế nhưng ,nhiệm vụ này không phải ai cũng làm được.
Có lời bài hát "Mẹ thương con có hay chăng ,thương từ khi thai nghén trong lòng ",quả là như vậy,kể từ khi còn được nằm trong bụng mẹ và được khám thai thì mỗi người chúng ta đều nhận được siej chăm sóc và tình yêu thương của cha và mẹ.Có lẽ tại thời điểm đó ,đứa con khi ở trong cơ thể của người mẹ đã có cảm giác yêu thương đặc biệt là khi sinh con ra.Người mẹ như bước qua Quỷ Môn Quan một lần,phải đấu tranh dành lấy sự sống ,đau đến mức vật vả.Lớn lên bằng sữa mẹ,đi ngủ qua lời ru của mẹ,"ba tháng biết lẫy","bảy tháng biết bò","chín tháng lò dò biết đi" của con đều được mẹ dõi theo từng ngày .Theo dòng chảy thời gian,con càng lớn thì càng cần nhiều sự chăm sóc,lo lắng,bảo ban cũng như vất vả chăm lo cho con cáo ăn mặc sến học hành.Có lẽ cách yêu con của mỗi người là khác nhau nhưng không có cha mẹ nào không yêu thương con của mình cả,họ chỉ dành cho con mình những gì mà họ cho là tốt đẹp nhất.
Khi có con người mẹ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết giống như trong bộ phim "Room(2015)" ,người mẹ trong phim bị giam giữ suốt 7 năm trời cùng với đứa con trong một căn phòng chật hẹp tồi tàn chỉ có duy nhất một chiếc cửa số có ánh sáng bên ngoài.Có lẽ,nếu không có đứa con thì dù là bất kì ai khi bị nhốt trong không gian tối tăm như vậy thời gian dài đều sẽ bị thoái chí nản lòng thể nhưng người mẹ trong phim vẫn kiên cường tìm lối thoát để đưa con mình ra khỏi căn phòng tối tăm đó ,để đứa con thấy được mặt tốt đẹp của thế giới.Thật ra khi xem bộ phim,em cảm thấy người mẹ trong phim chính là điển hình của rất nhiều người mẹ trong thực tế.Họ có lẽ không có quá khứ tốt đẹp,có lẽ không được đi học,phải làm việc quần quật vất vả nhưng họ luôn cố đưa con mình ra ngoài cửa sổ,để đứa con đi.Để đứa con mở mang tri thức và để đứa con có cuộc sống tốt hơn hiện tại.Người mẹ thật sự rất vĩ đại,công lao bằng trời bằng bể này của cha mẹ là thứ mà ta phải khắc ghi suốt đời và đồng thời ,trách nghiệm của chúng ta là phải chăm sóc và phụng dưỡng cha mẹ.Đây là trách nghiệm mà mỗi người đều cần phải khắc ghi.
Có câu ca dao
"Công cha nghĩa mẹ cao vời
Nhọc nhằn chẳng quản suốt đời vì ta
Nên người con phải xót xa
Đền đáp nghĩa nặng như là trời cao
Đội ơn chín chữ cù lao
Sanh thành kể mấy non cao cho vừa”
Khi còn bé chúng ta chưa đủ sức đề chăm lo cha mẹ nên chỉ có thể làm cha mẹ vui lòng bằng những hành động nhỏ như cố gắng học tập,làm việc nhà.Ngày lại ngày trôi qua,người con ngày càng trưởng thành và người mẹ cũng ngày càng già đi.Càng lớn tuổi ,cha mẹ lại mong nhớ con cái càng nhiều nhưng thời điểm đó lại là lúc ta xoay người gồng mình vào công việc và cuộc sống.Như phiếu miễn phí ở trên,người cha mẹ chăm sóc,lo lắng,yêu thương người con cả đời miễn phí cũng chỉ cần một sự báo đáp duy nhất chính là phục vụ lại mẹ cha.Sự phục vụ ở đây không phải là kiếm ra thật nhiều tiền mà là chỗ dựa tinh thần cho cha mẹ,là yêu thương ,chăm sóc cha mẹ như họ đã từng chăm sóc chúng ta.Chẳng phải tự nhiên mà ông cha ta có câu "trẻ cậy cha,già cậy con" ,chúng ta cần phải hiểu rằng so với vật chất,cha mẹ ta càng quan tâm hơn đến tinh thần,từ việc thu xếp thời gian thăm mẹ ,ăn bữa cơm gia đình cùng cha mẹ đó mới chính là những điều mà cha mẹ cần ở người con.Chứ không phải thật nhiều tiền mà vắng bóng cả năm.Cả cuộc đời này,ta chỉ có một đấng sinh thành,nuôi dưỡng ta khôn lớn đó là người mà ta nên quan tâm nhất,yêu thương nhất và trân trọng nhất.
Thế nhưng hiện nay,vẫn còn nhiều đứa con chưa làm tròn được đạo hiếu.Có những người coi cha mẹ là "những người cổ hủ" và coi cha mẹ là gánh nặng ,thậm chí đưa cha mẹ mình vào viện dưỡng lão nơi mà có ăn,có mặc đấy nhưng lại thiếu thốn tình yêu và sự quan tâm.Nghiêm trọng hơn,có nhiều người còn đùn đẩy trách nhiệm nuôi mẹ ,vì tranh dành tài sản mà làm nhỏ làm lớn,thậm chí còn có nhiều thanh niên hư hỏng ngược đãi cha mẹ chỉ vì lấy chút tiền cùng giá trị vậy chất tầm thường.Đúng như người xưa nói:
“Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng biển
Con nuôi cha mẹ con kể từng ngày”
Đó là những trường hợp đáng bị lên án và phê phán của xã hội,đồng thời nghiêm trị của pháp luật."Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ..." công ơn của cha mẹ là thứ vô cùng trân quý mà chúng ta đều không các nào đền đáp hết được.Vậy nên ,ngay từ bây giờ,hãy hành động từ những việc nhỏ nhất ,dù lớn dù nhỏ hãy nỗ lực để trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cha mẹ.Phiếu miễn phí của mẹ là tờ giấy nhẹ nhưng lại nặng cả nghìn cân,hãy luôn nhớ trách nghiệm và nghĩa vụ của bản thân đối với cha mẹ và chăm lo và yêu thương họ ngay từ lúc này.Bởi không ai biết,chúng ta có thể sống đến ngày mai không và ngày mai liệu có còn thấy mẹ ở nhà nữa không? Đừng để khi mất rồi mới hối tiếc cả đời nhé bạn.
Bình luận (0)