Tuổi trẻ được biết đến với cái tên đẹp đẽ, đầy hoài niệm trong thanh xuân của mỗi người. Nhưng bên cạnh đó hai chữ tuổi trẻ ấy cũng nói lên được tất cả, đó là cái tuổi của sự bồng bột, thiếu suy nghĩ và đôi lúc là có phần ích kỉ của mỗi chúng ta. Ta từng đối xử với những người xung quanh tốt biết bao, thậm chí là với những người lạ ta cũng cư xử với họ rất đúng mực. Ấy vậy mà tại sao có biết bao uất ức, bao nhiêu khó chịu, tức giận ta lại đem về với gia đình của mình, đem về dồn vào mái ấm, vào người cha, người mẹ yêu thương và mong ngóng ta từng giây phút ?

Nếu tôi hỏi bạn ngày sinh của bố mẹ, món họ thích, nơi họ muốn đến liệu bạn có dám khẳng định mình biết, liệu bạn đã một lần quan tâm đến cha mẹ chưa...Có lẽ do tình yêu vô điều kiện, yêu đến nuông chiều mà những bậc phụ huynh ấy dành hết tâm can cho bạn đã bị bạn xem là điều hiển nhiên rồi. Tôi dám khẳng định rằng ngoài kia chẳng có bất kì một ai dành trọn vẹn trái tim của họ cho bạn tới như vậy đâu, nhưng để bạn nhận ra điều này thì có lẽ phải mất một thời gian rất dài, vào một ngày vô tình bạn nhìn lại cha mẹ, thấy mái tóc của họ đã bạc, đôi bàn tay chai sạn dần, sức khỏe của họ cũng chẳng còn tốt nữa. Đấy là lúc bạn tự trách mình, tự trách biết bao năm qua bạn đã vô tâm đến nhường nào. Nhất là với những bạn nhỏ, với những bạn trẻ trong xã hội hiện nay, khi mà họ phải chịu một áp lực rất lớn. Trước hết là khi đi học, bạn chịu áp lực bởi điểm số, áp lực bởi bạn bè đồng trang lứa xung quanh quá giỏi, quá xuất sắc rồi. Lớn hơn một chút, là áp lực đến từ công việc, đến từ sếp, đồng nghiệp, đến từ những đồng tiền. Không phủ nhận rằng mỗi chúng ta đều phải chịu quá nhiều khó khăn, đau đớn từ mọi việc, nhưng bạn biết không để thành công thì bất cứ ai trong chúng ta cũng phải trải qua những điều như vậy mà thôi. Bạn làm sao đếm được số lần mình bật khóc khi không hiểu bài, số lần tủi thân khi bị những người xung quanh chỉ trích. Nhưng bạn đã quên mất gia đình rồi sao? Những lúc đó chẳng phải bạn lại chạy vào vòng tay của cha mẹ, và họ lại là những người lau đi nước mắt, xua tan những mệt nhọc của bạn đấy sao. Tôi biết khi nói ra những lời này sẽ có rất nhiều người phủ định rằng cha mẹ họ không tốt đến vậy. Họ đâu có an ủi khi bạn được điểm thấp, thậm chí là có chút trách móc mình đấy thôi. Nhưng xin bạn đừng vu oan cho họ như vậy, chẳng phải họ làm những điều đó đều là vì bạn sao ? Bạn học giỏi thì cuộc sống bạn sẽ tốt chứ họ cũng đâu được chút gì. 

Vì vậy bạn hãy một lần quan tâm đến bố mẹ, một lần nói ra lời yêu thương với họ, dành trái tim của mình dành cho những người nuôi nấng chúng ta đến ngày hôm nay vởi lẽ "Có một nơi không bao giờ tính phí ở, ăn uống, đó là nhà. Có một người luôn la mắng, trách phạt bằng đòn roi nhưng lòng cũng đau không kém đó là mẹ. Có một người luôn dang tay chào đón khi ta thất bại trở về, đó là cha".