Những ánh sáng nhỏ phát ra từ chiếc đèn lồng cũ làm bằng nhựa. Hôm đó, tôi được cùng các bạn đón TếtTrung thu đầu tiên ở khu tôi. Cảnh quan nhộn nhịp như đi trẩy hội. Mọi người mỗi người đều cầm cho mình một cái đèn giơ cao, hát to bài hát quen thuộc" Chiếc đèn ông sao sao năm cánh tươi màu...". Tôi vừa đi vừa hát, bên cạnh là mẹ dắt tay tôi đi qua con đường nhỏ hẹp cùng ánh đèn len lỏi. Tuy đường khá tối nhưng tôi vẫn đi được nhờ ánh sáng phát ra từ cuối con đường. Từ cuối con đường, một bầu không khí vui tươi, đầm ấm tỏa ra làm tôi không ý thức được mà chạy một mạch tới đó bỏ lại mẹ ở phía sau. Trung thu được tổ chức ở nhà văn hóa rất rộng. Khi tôi đến thì mọi người cũng đến khá đông rồi. Mẹ tôi từ xa chạy lại nhắc tôi lần sau không được đi nhanh như vậy nữa tôi gãi đầu xin lỗi mẹ rồi kéo mẹ vào trong. Mẹ dắt tôi ngồi vào chỗ còn trống, nghe bài phát biểu đang giang dở, tay bóc một cái kẹo cho vào mồm ngậm. Vài phút sau, bài phát biểu kết thúc, tôi còn được nhận cả quà mang về nữa. Ra đến sân, tôi thấy một đoàn biểu diễn múa lân. Có rất nhiều người vây quanh nữa, nhưng lúc đó không hiểu sao mí mắt tôi cứ cụp xuống, ngáp ngắn ngáp dài chắc do tôi háo hức quá nên cả trưa không thèm ngủ. Mẹ bảo tôi có muốn xem không nhưng thấy tôi như vậy mẹ đành thôi. Mặt trăng chiếu những tia sáng yếu ớt bao trùm lên cảnh vật đó làm nó trở lên thơ mộng vô cùng. Và đó là ngày Tết Trung thu đáng nhớ nhất của tôi.