Khi kể chuyện cho con nghe câu chuyện thứ nhất ấy, có lẽ bố đang rất tiếc thương cho con bướm nhỏ đó. Hồi đó, bố chỉ đơn thuần là 1 đứa trẻ nhỏ vô lo vô nghĩ, nếu gặp 1 thứ đồ vật gì đó lạ lẫm, thú vị, xinh đẹp thì thử hỏi có đứa trẻ nào mà chẳng muốn giữ lại bên mình cơ chứ? Nhưng cũng vì thế mà bố đã cướp lấy sự tự do thậm chí cả tính mạng của con bướm hồng ấy. Chắc lúc đó, bố cũng cảm thấy rất hối hận vì đã làm chết nó. Cho đến cái ngày mà bố trưởng thành, lập đươc 1 gia đình hạnh phúc và sinh ra con. Bố đã quan sát từng bước đi của con trên con đường đời dài đằng đẵng... Bố kể rằng ngày đầu tiên con đạp xe con đã sợ hãi và nằng nặc đòi bố vịn yên, có những lúc vì quá sợ hãi mà con đã hét ầm lên:" Đừng, đừng, bố ơi, con sợ lắm!", bố nói khi nghe con nói vậy, bố cảm thấy thật ấm lòng vì bố cảm thấy con vẫn rất cần bố, cần vòng tay che chở của bố. Cho đến khi con biết đi xe đạp,có thể tự mình đi mà ko cần bố vịn xe, bố kể lại cảm xúc lúc ấy của bố, bố nói rằng bố đã đứng sững lại nhìn theo con, như thể muốn chạy lại giữ lấy con như lúc con mới tập đi, nhưng bố lại không làm vậy, bố đã cổ vũ con, tiếp thêm động lực cho con. Nghe xong bố kể 2 câu chuyên, con cứ ngỡ rằng chúng không hề liên quan đến nhau, nhưng nếu ngẫm nghĩ thật kĩ thì con đã hiểu được...Bố coi con như con bướm hồng kia- 1 thứ xinh đẹp nhưng rất mỏng manh, tuy rằng có thể giữ lại bên mình nhưng lại rất khó, bởi lẽ chỉ cần 1 sai lầm nhỏ thôi thứ đẹp đẽ đó sẽ biến mất mãi mãi... Vì thế, bố đã chọn cách không ép buộc con để con có đươc sự tự do và mãi xinh đẹp, thơ mộng như cánh bướm hồng bay lượn giữa khoảng trời xanh mênh mông... Dù cho có thể rằng một mai kia con sẽ tự đi trên con đường của chính mình và sẽ không được ở cạnh bố thường xuyên được nhưng bố hãy luôn nhớ 1 điều rằng là con mãi yêu bố... Vì thế nên đừng suy nghĩ nhiều nữa bố nhé!