Theo em,vị thiền sư trong câu chuyện đáng được ca ngợi như một người luôn luôn biết sẻ chia,rộng lòng đối với những con người khác,và với những lời đó,vị thiền sư đã dạy cho chú tiểu một bài học quý giá ,và chú đã đón nhận được lòng tha thứ của vị thiền sư rộng lòng,tốt bụng.Nếu vị thiền sư trách,cho dù chú ta thấy được lỗi mình nhưng sẽ mang theo một nỗi nặng trĩu trong lòng.Và nếu phạt,chú ta sẽ hối hận nhưng cảm thấy buồn rầu khi đón nhận nó.Vì vậy,câu chuyện đã dạy ta về bao lòng tha thứ.Tha thứ là để quá khứ qua đi nghĩa là những lòng tha thứ đó sẽ xóa đi bao nỗi buồn tội lỗi,và tìm đến một con đường tương lai hạnh phúcthanghoa là làm cho người ta quên đi bao tội lỗi mình làm,sửa lỗi và từ đó không còn mắc nữa.Đồng thời,đó cũng là những lời gửi gắm để tẩy hết nỗi buồn đau khổ từ lỗi mình làm💌Đồng thời,vị thiền sư đáng quý đã dùng đôi bờ vai của mình làm điểm tựa của cuộc đời:Coi như chiếc ghế để chú bước xuống.Và vị thiền sư đã để lại thông điệp về lòng khoan dung.