Ibrahim đi học. Cô giáo giao cho cả lớp bài tập về nhà như sau:
"Bạn nào trong lớp mình cũng có điểm khác biệt, và các em nên lấy làm tự hào vì điều đó. Các em đều đặc biệt và độc nhất vô nhị theo cách riêng của mình. Tối nay, mỗi em hãy liệt kê ra năm điều khiến em là chính mình chứ không phải ai khác nhé!"
Khi về nhà, Ibrahim lên phòng và soi mình trong gương để xem có tìm được điểm gì khiến em trở nên đặc biệt không. Lúc mẹ vào phòng, em hỏi mẹ: "Điều gì khiến con là chính con chứ không phải ai khác ạ?".
Mẹ đến xoa đầu cậu rồi khẽ nói:
“Con có nhận ra con không”?
Ibrahim thắc mắc hỏi mẹ:
“Là sao ạ”
Mẹ câu lại bảo:
“Con đã nhận ra con chưa”
Ibrahim nhìn mẹ rồi bảo:
“Con sẽ tự trả lời câu hỏi của mình ạ”
Một hồi suy nghĩ,cậu liền chạy đến mẹ và hỏi mẹ xem đáp án của mình có đúng hay không:
“Mẹ ơi,nó có phải là mái tóc xoăn màu nâu đặc biệt hay nước da trắng nõn nà chỉ duy nhất con có vì lớp con là lớp đa dân tộc ạ?"
Mẹ cậu vuốt mái tóc xoăn của cậu rồi lại bảo:
“Câu trả lời của con cũng chấp nhận được nhưng nó lại thiếu những giá trị bản thân của con đầy quan trọng”
Vậy đáp án đúng là gì ạ-Ibrahim nhìn mẹ hỏi
Mẹ cậu bảo bà chẳng có đáp án chính xác được rồi bước đến bàn làm việc lấy ra cuốn nhật kí của mẹ viết về cậu,mẹ đưa cho cậu những tấm ảnh, kỉ niệm đáng nhớ từ thuở lọt lòng của cậu.
Cậu trầm ngâm xem hết những gì mà mẹ cậu đưa rồi bảo:
Vâng,cảm ơn mẹ, đáp án ấy là của chính con người con,con sẽ làm được,nhất định là như vậy!
Đêm đến,cậu không ngủ mà đứng trước gương tự nhủ:
“Tôi là tôi,là chính tôi”
Rồi cậu chợt nhận ra,thế giới có biết bao là người có mái tóc xoăn như cậu,cậu lại nghĩ đến gia đình,gia đình của mình chỉ có một những người ấy luôn dạy dỗ mình nên người chứ không ai khác.
Vậy sự dạy dỗ thành người đối với mình chỉ có 1 ư?
Hay chăng đó là tình cảm gia đình,là thứ mà mỗi người ai cũng có,nhưng nó tại sao lại đặc biệt đến như vậy?
Rồi cậu lại nghĩ đến những chuyện của cậu:
Lúc 5 tuổi,cậu cùng đám bạn thi nhau sắp xếp mô hình rô-bốt nhưng khi mẹ cậu,bà mang bánh trái ra chiêu đãi những thành qua của cậu cùng đám bạn thì cậu lại vẫn miệt mài sắp xếp nó,mẹ cậu giục cậu vào ăn ,bà bảo với cậu :”Mẹ bảo cả đám xếp xong mới được ăn bánh để gia tăng thêm sự chạy đua,kịch tín của những nhà lắp ráp nhí thôi,bây giờ ai cũng vào ăn rồi,con cũng vào ăn với các bạn cho vui”Cậu lại trả lời mẹ bằng một câu hỏi:”Mẹ đã dạy con nếu cứ bỏ dở chuyện để cho ngày mai,thì ngày mai sẽ chẳng bao giờ đến,chẳng lẽ mẹ đã quên rồi sao”Mẹ nhìn cậu rồi cười:”Cố gắng và kiên tri lên con nhé,mẹ tin con sẽ làm được””À đúng rồi ,đó là sự kiên trì của chính mình.Lúc tan trường,ông trời mặc áo giáp đen ra trận,rồi bắt đầu đột ngột đem “tướng quân”nào là mưa to,gió lớn,cậu chợt thấy một bạn học sinh đang chạy đua với các “tướng lĩnh” của ông trời để về nhà,nhà cậu ấy cách xa trường,lại không có điều kiện,cậu liền chạy để che ô cho hai đứa về chung,tuy không quen nhau từ trước nhưng cậu vẫn sẵn lòng để giúp.”Một trái tim ấm áp và giàu lòng yêu thương đấy cũng của chính mình””Môn Anh cậu học chưa tốt nhưng cậu không che những khuyết điểm của mình mà sẵn sàng tìm đến sự giúp đỡ của bạn bè,thầy cô ,cậu rèn luyện từng ngày,từng ngày một mà bỏ qua những tiếng châm chọc như trò đùa cũa lũ bạn.Và khi ông cùng bà đột ngột cùng bị bệnh thì cậu lại trực tiếp bảo bố mẹ cho về thăm ông bà mà bỏ dỡ chuyến nghĩ dưỡng,là phần thưởng cho những điểm số đáng ước mong của cậu.Bố mẹ cậu bảo cậu không tiếc nuối đi khoảng thời gian nghĩ dưỡng chăng?Nhưng cậu đáp lại:Kì nghĩ dưỡng vui thật đấy bố mẹ ạ,nhưng gia đình là thứ cần phải đặt lên hàng đầu,con yêu gia đình mình hơn cả những màu hồng như thiên đường ở ngoài kia”Đó là sự hiếu thảo của mình đói với gia đình của mình chăng”.Ở lớp,cậu chỉ duy có nước da trắnCậu đam mê ca hát,giọng cậu có chút khàn đặc trưng,mọi người trong học viện âm nhạc của cậu đều bảo với mẹ cậu rằng cậu hát không hay,lên nốt cao không sáng vô tình cậu đọc được một tin nhắn từ vị phụ huynh khác:”Cháu chị nên thôi hát, nếu yêu nghệ thuật quá thì chỉ nên làm diễn viên mà thôi.Tuy còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện nhưng cậu bảo mẹ cậu rằng:Con là người có niềm đam mê thật sự,và sẽ luôn đi vững trên con đường mà con đã chọn.Cậu cứ luyện hát từng ngày,rồi cái gì đến cũng sẽ đến,mọi thành quả cố gắng của cậu cũng đã thành công,với chất giọng khàn nhưng ấm áp,có thể hát và rap tốt,biểu diễn sân khấu với một năng lượng của một ngôi sao cùng chơi các loại nhạc cụ truyền thống,cậu xuất xắc được xướng tên với ngôi vị cao nhất của giọng hát việt nhí thế hệ mới.”Chính sự quyết tâm và tự tin của mình đã giúp cậu làm được những điều không tưởng.Vậy đáp án của mình chính là sự kiên trì,lòng hiếu thảo,sự quyết tâm cùng tự tin tin và một trái tim ấm áp,giàu lòng yêu thương của chính con người mình.Tôi là tôi không còn cám dỗ bởi cuộc đời xen vào.GIỜ ĐÂY LÀ LÚC TÔI ĐANG ĐƯỢC LÀ CHÍNH TÔI
Cậu liền kể với mẹ lời giải và đáp án của mình:
Lúc ấy mẹ cười và bảo:
Con người con,con là người hiểu rõ nhất,chúc mừng con đã tìm được chính mình"
Đến lớp cậu trình bày ý tưởng ,cách giải lẫn đáp án của cậu,cô giáo vui lòng bảo
“Ibrahim ,cô rất tự hào về em,làm tốt lắm em”
Ibrahim về nhà chạy tới thủ thỉ vào tai mẹ:
“Mẹ ơi ,con cảm ơn mẹ,con biết mẹ không trực tiếp giúp con vì mai này, có thể con sẽ phải tự đi bằng chính bàn chân của mình,con thật lòng cảm ơn mẹ ạ”
Nghe đến đây,mẹ cậu nhòe lệ tự hào bảo:
“Ibrahim,mẹ thật tự hào khi có đứa con trai như con"
Trong sự xúc động Ibrahim nói không nên lời:
Ibrahim...cảm...ơn.Tôi...cám ơn
Nói đến đây,cậu bé không thốt lên được nữa chỉ biết ôm chầm lấy mẹ,thay cho cái câu nói con dang dở ấy.
Mai này lớn lên,chính Ibrahim đã tạo nên hạnh phúc cho bản thân mình,tự tạo nên những thành công của mình nhưng mãi không,những kỉ niệm thời ấu thơ,bạn bè,người thân của chính mình.
Bình luận (0)