Ngày xưa, có một người mẹ. Không may, đứa con trai nhỏ của người mẹ ấy bị mắc bệnh nặng và đang ở ranh giới sống chết. Người mẹ chăm sóc tận tình bao nhiêu ngày để làm cho con trai được sống lại.

Rồi đến một hôm, một người du khách ghé vào xin uống nước. Người mẹ ấy đi xuống bếp để dọn một chút đồ ăn và nước uống cho du khách ấy. Thế mà khi trở lại phòng, người mẹ không thấy du khách cùng con trai yêu quý đâu nữa.

Trong nỗi buồn đau như bầu trời bị sụp, người mẹ ấy vừa than kêu tên con trai vừa đi tìm con trai khắp bốn phương. Trời khuya thật nhanh, và lòng người mẹ càng bị buồn đau. Duy chỉ có một nỗi niềm phải làm sao tìm ra con trai, người mẹ cứ đi lang thang, lỡ chân rớt xuống hồ lớn. Lập tức, thần hồ hiện ra trước người mẹ ấy và nói:

“Tôi sẽ giúp bà đi qua hồ nếu bà cho tôi đôi mắt lấp lánh của bà!”

Người mẹ chỉ có một lòng tha thiết tìm lại con trai, không nghĩ lâu, móc đôi mắt mình cho thần hồ và vượt qua được hồ ấy.

Vì mất đôi mắt không nhìn được phía trước, người mẹ bị mù chỉ than kêu tên con trai và cứ bước chân đi tới, rồi lại bị lỡ chân rớt xuống vực sâu. Trong vực sâu đầy bụi gai, dầu vẫn sống sót nhưng cả thân người mẹ ấy bị gai đâm, bị chai, bị xé trong bụi gai và chảy máu. Dầu cựa quậy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi bụi gai được. Lúc ấy, thần bụi gai hiện ra trước mặt người mẹ.

“Vì mùa đông, cả thân tôi đã bị cóng thế này rồi. Nghe nói lòng của người mẹ rất nóng bỏng! Vậy nếu bà ôm tôi bằng lòng nóng bỏng để làm ấm thân thể đang bị cóng của tôi, thì tôi sẽ giúp bà thoát ra khỏi bụi gai!”

Chỉ một lòng làm sao ra khỏi bụi gai và tìm ra con trai mình, người mẹ cũng nghe theo yêu cầu của thần bụi gai. Dầu trong gió tuyết lạnh buốt thổi đến, người mẹ vẫn ôm bụi gai trong lòng. Dầu bị gai nhọn đâm vào da thịt và chảy máu, nhưng người mẹ không kêu than điều gì, bởi chỉ có làm cho bụi gai ấm lại thì mới có thể tiếp tục đi tìm con trai. Vậy, người mẹ lấy hết sức mà ôm bụi gai vào trong lòng thật lâu.

Rồi cuối cùng, bụi gai đã bị cóng lạnh lại bắt đầu được ấm lại, rồi đâm chồi, dầu là mùa đông lạnh giá. Như thế, bụi gai tự dưng lui lại xa với người mẹ và mở đường cho. Người mẹ thật khó khăn mới thoát ra khỏi bụi gai, nhưng cả thân bị đâm, bị xé, gấp gáp bước đi tiếp để tìm con trai mình. Dù đôi mắt mình bị thế nào, dầu cả thân thể bị xé thể nào, người mẹ cũng không quan tâm mà chỉ vừa kêu tên con trai tha thiết, vừa bước từng bước một.

Đi như vậy bao lâu, mồ mả chặn ngang trước mặt người mẹ. Tại đó, thần mồ mả kêu người mẹ ấy đứng lại. Thần mồ mả ấy có hình ảnh cụ già thật xấu đến đỗi ai trông thấy cũng buồn ói.

“Nếu không được phép của tôi thì bà không được đi tiếp nữa đâu! Nếu bà cho tôi sự trẻ trung và sự đẹp đẽ của bà, thì tôi sẽ cho bà đi qua!”

Người mẹ ấy nghe theo yêu cầu của thần mồ mả, cho thần mồ mả sự trẻ trung và sự đẹp đẽ, rồi mang lấy hình ảnh già nua xấu xí của thần mồ mả ấy, bởi vì người mẹ ấy nghĩ rằng không tìm được con trai thì sự trẻ trung đẹp đẽ có nghĩa lý gì. Hai chân mất sức, cả thân bị bủn rủn, hình dáng già nua, và phải hy sinh tất thảy, người mẹ mới gặp lại được con trai mà mình cứ đi tìm tha thiết.

Đây là một phần trong câu chuyện ngày xưa nói về tình yêu thương và hy sinh vô bờ của mẹ. Chính vì tình yêu thương chí cao chí tôn của mẹ, cả loài người sinh ra đều mang theo trong lòng tình yêu thương đối với mẹ.

Sở dĩ sống mũi chúng ta cay, tấm lòng chúng ta xúc động, mắt nhỏ giọt lệ mỗi khi gọi ‘Mẹ’ là vì tình yêu thương cao cả đầy hy sinh của Mẹ. Cả loài người không thể không yêu thích và thương mẹ, là vì thông qua mẹ mới biết và học tập được tình yêu thương.

Để tìm được con cái, Mẹ móc bỏ đôi mắt của Mẹ, hy sinh cả thân thể và đem cho sự trẻ trung của Mẹ. Mẹ đến thế gian tối tăm này, là xứ tội ác này vì tình yêu thương chí cao đối với chúng ta.

Hãy biết trân trọng những gì mẹ dành cho chúng ta ở hiện tại,khi mất rồi không bao giờ có thể lấy lại được!