Ibrahim đi học. Cô giáo giao cho cả lớp bài tập về nhà như sau:

"Bạn nào trong lớp mình cũng có điểm khác biệt, và các em nên lấy làm tự hào vì điều đó. Các em đều đặc biệt và độc nhất vô nhị theo cách riêng của mình. Tối nay, mỗi em hãy liệt kê ra năm điều khiến em là chính mình chứ không phải ai khác nhé."

Khi về nhà, Ibrahim lên phòng và soi mình trong giương để xem có tìm được điểm gì khiến em trở nên khác biệt không. Lúc mẹ vào phòng, em hỏi mẹ:" Điều gì khiến con là chính con chứ không phải ai khác ạ?"

Mẹ Ibrahim nói : "Con có một cơ thể và DNA khác biệt, vì mỗi người trên thế giới không ai giống ai hoàn toàn, kể cả những người thân quen với nhau."

" Ôi, từ trước đến nay con cứ nghĩ người ta bảo con giống mẹ là giống nhau y như đúc. Nhưng ......" Ibrahim nói

" Nhưng sao ?"

" Đây.... Đây là bài tập cô giáo giao về nhà, cô..... bảo phải tìm ra 5 điểm khác biệt ạ ."

Mẹ bật cười, dẫn Ibrahim đến trước giương và chỉ :" Con còn thấy điều gì khác lạ nữa nào ?"\

Ibrahim từ từ nhìn bản thân. Sau một hồi, em đáp lại :" Màu tóc ạ."

( Giải thích: Vì lớp của Ibrahim là lớp đa chủng tộc, mọi người đều thân thiện và cởi mở với nhau)

" Đúng rồi, mỗi người ở mỗi châu lục sống trong các đới khí hậu khác nhau. Như bạn con thì người có mái tóc đen tuyền nhưng thẳng, người có mái tóc vàng óng ả, người thì lại có mái tóc đỏ nhạt, lượn sóng. Còn gì nữa nào? "

" Màu da nữa ạ"

" Vậy còn gì không ?"

......... Ibrahim dừng lại một hồi lâu. Bất chợt, hình như có một ý nghĩ gì đó lóe lên trong đầu em.

" Có phải là.... tính cách của con không ạ?"

" Giỏi lắm, con còn một điều nữa. Con biết đó là gì không?"

Lần này thì hình như Ibrahim không biết nữa. Em đứng im, chả nói câu nào.

" Là vẻ đẹp của con. Nhưng không chỉ là nét đẹp bên ngoài mà còn cả nét đẹp tâm hồn nữa." Mẹ nói thầm.

Lời nói ấy của mẹ khiến em bừng tỉnh. Em chợt nhớ ra một điều, từ lúc còn bé, đã được mẹ dạy cho biết nhiều điều về sự yêu chuộng hòa bình và mong muốn được tự do của quê hương, sự vùng lên để có được độc lập, thống nhất như ngày hôm nay, những tấm lòng nhân hậu, sẻ chia của dân tộc. Em mỉm cười với mẹ và nói:" Cảm ơn mẹ vì đã luôn giúp đỡ con mỗi khi gặp khó khăn."

Ngày hôm sau, em đến lớp như bao ngày. Cô giáo xem xét cẩn thận từng bài một, ai cũng có thể thấy trên mặt cô là những nụ cười tươi rói. Rồi cô trả bài, Ibrahim nhận được con 10, kèm với đó là lời nhận xét:" Bài của em rất hay, lần sau hãy vượt qua cả kỷ lục của mình nhé!"

Trả lời câu hỏi: Màu da ta khác nhau vì một loại sắc tố, đó là Melanin. Melanin là loại sắc tố quyết định màu da và màu mắt của mỗi người. Một số người bị bệnh bach tạng là do thiếu Melanin trong tế bào cơ thể.