It was November 6, 2020. My day started badly, but it got better and better. In the morning, it rained, making my picnic plans go up in smoke. It was frustrating because I also prepared breakfast for the camp. In a frustrated mood, I crept into my room, slamming the door, and slept until noon. And at that time, it was 11:39, bright light crept through the window, shining directly into my face, waking me up. I was startled for a moment, then surprised because the rain had completely stopped, the warm sunlight had crept across the room. But then I was extremely angry, my anger peaked when I met my eyes with a breakfast box consisting of a burger and a glass of fresh milk, and a written note. It read: "Sorry, daughter, but we couldn't wake you up, so we took your younger siblings for a picnic first. Sorry baby. Remember to eat breakfast!" They went out together but didn't ask me to go with them. I was so angry that I smashed the food cage to the ground. But unfortunately, the milk glass fell and broke, the glass splattered all over the table and the ground, and there was a sharp shard pinned to my foot that made me painfully exclaim: "Oh, it hurts! The day! What's so unlucky!" then rolled around on the floor and hugged my sore, bleeding foot. The pain was so bad that I had to hold my leg while wiping the long tears running down my cheeks. While dragging my legs and crawling to the potion, I was both tired, in pain, and angry at the same time. The sweat-soaked, mixed with the salty tears and the blood that kept flowing under my feet made me think of the scene where the whole family must be having lunch right now, thinking about it, my tears the more it fell, the more drops fell on the wound. "It's all because of my parents. What an unlucky day!"- I shouted angrily while crawling. It was difficult for me to crawl to the family medicine cabinet. Fortunately, the medicine cabinet was quite low below so I could still reach it with my hand. After a long time of dressing the wound, sweat seeped into my back. "Next I have to clean up that battlefield- I can't help but feel bored, angry, and tired. And after a few hours of clearing that battlefield, I look like a madman who just escaped from the camp. Sweat, the millet's sweat was abundantly flowing, creeping all over my cheeks, my hair was disheveled, my clothes were pitifully wrinkled. I didn't know what to eat, so I had to temporarily cook a packet of instant noodles. While eating, I felt strange and cried: "It's true love". After eating, I lay in bed watching TV and then fell asleep until noon I don't know now When I woke up, I saw my parents and younger siblings came back with oh my god how many gifts there were sweets, birthday cake, a pretty dress and a bunch of roses beautiful velvet - my favorite flower I was briefly surprised and before I had time to settle down, a loud voice called out and said: "Happy birthday to you!" Then, seeing me surprised, my mother immediately said: "Really! The fact is that today, my parents are going to take the opportunity to go on a picnic Always celebrate your child's birthday. But I didn't expect it to rain again and when it stopped, told me to get up, then I lay still and refused to get up. Parents had to take their children out to buy birthday gifts for their children to keep it a secret. Hi hi. Happy birthday!" Hearing what my mother said, I felt so regretful, but I blamed my parents. Then the happiest and happiest birthday party of my life took place in sweetness and sound. Our joyful giggles. Forgetting the stinging pain on the soles of my feet, I was so happy that I cried out: "Today is the happiest day of my life!"
Tạm dịch :
Hôm đó là ngày 6 tháng 11 năm 2020. Một ngày của tôi không bắt đầu tốt, nhưng nó vẫn tiếp tục tốt hơn. Buổi sáng, trời đổ mưa khiến những kế hoạch dã ngoại của tôi tan thành mây khói. Thật là bực bội vì tôi cũng đã chuẩn bị bữa sáng cho buổi cắm trại. Trong tâm trạng bực bội, tôi rón rén vào phòng đóng sầm cửa lại và ngủ một giấc cho tới trưa. Và lúc đó, đã là 11 giờ 39 phút, ánh sáng chói chang len lỏi xuyên qua cánh cửa sổ, chiếu thẳng vào mặt tôi khiến tôi bừng tỉnh giấc. Tôi thoáng giật mình, tiếp sau đó là bất ngờ vì trời đã hoàn toàn tạnh mưa, ánh nắng mặt trời chói chang ấm áp đã len lỏi khắp căn phòng. Nhưng sau đó tôi đã vô cùng tức giận, cơn giận dâng lên đến đỉnh điểm khi đập vào mắt tôi là một lồng đồ ăn sáng gồm có 1 cái bánh mì kẹp thịt và 1 ly sữa tươi, cùng 1 tờ giấy ghi chú viết nắn nót dòng chữ :" Xin lỗi con gái nhưng vì không thể gọi con dậy được nên ba mẹ đã chở các em của con đi dã ngoại trước rồi. Xin lỗi con yêu rất nhiều. Hãy nhớ ăn sáng đấy nhé!" Họ đã đi chơi cùng nhau nhưng không rủ tôi đi cùng. Tôi tức giận đến nỗi đập đổ lồng đồ ăn xuống đất. Nhưng chẳng may, ly sữa đổ xuống và bể tan tành, mảnh thủy tinh bắn tung tóe khắp mặt bàn cả dưới đất và có một mảnh nhọn ghim vào bàn chân tôi khiến tôi đau đớn thốt lên:"Ối, đau quá! Cái ngày gì mà xui xẻo thế này!" rồi nằm lăn lộn dưới nền nhà và ôm lấy bàn chân đau nhói chảy đầy máu của tôi. Đau đến nỗi tôi phải vừa ôm chân vừa lau những giọt nước chảy dài đang chảy trên gò má. Vừa lết chân vừa bò tới hủ thuốc khiến tôi vừa mệt mỏi vừa đau đớn và xen lẫn sự tức giận. Những giọt mồ hôi thấm đượm, hòa lẫn vào những giọt nước mắt mặn chát và máu vẫn không ngừng chảy dưới chân khiến tôi nghĩ đến cảnh giờ này chắc cả nhà đang ăn trưa rất là vui vẻ đây, nghĩ đến đây, nước mắt tôi lại càng tuôn rơi lã chã, có giọt còn rơi xuống vết thương. " Tất cả đều là tại ba mẹ mà ra cả. Thật là 1 ngày xui xẻo!"- Tôi vừa bò vừa tức giận la lên. Thật khó khăn tôi mới có thể bò tới tủ thuốc của gia đình. May mắn thay, tủ thuốc nằm ở dưới khá thấp nên tôi vẫn có thể lấy tay với tới được. Sau một hồi lâu băng bó vết thương, mồ hôi đã thấm đượm ướt cả lưng áo tôi. " Tiếp theo lại phải dọn đống chiến trường ấy- Tôi nghĩ đến mà không khỏi buồn chán, tức giận và mệt mỏi. Và sau vài tiếng đồng hồ dọn bãi chiến trường ấy, trông tôi y như con điên vừa trốn trại. Mồ hôi, mồ kê chảy tùm lum, len lỏi khắp gò má, đầu tóc rối bời, quần áo nhăn nhúm đến đáng thương. Tôi lại bắt đầu chửi rủa:"Thật là xui xẻo!" Bụng đói cồn cào, tôi chẳng biết lấy gì để ăn cũng chẳng biết ăn gì, đành nấu tạm gói mỳ tôm. Vừa ăn tôi vừa cảm thấy ngon thấy là lạ và kêu lên :"đúng là chân ái".Ăn xong thì nằm lên giường xem Tv rồi ngủ gật tới chiều bao giờ không biết. Lúc ngủ dậy, tôi thấy ba mẹ và các em tôi đã trở về với trên tay là ôi chao là bao nhiêu thứ quà. Nào là bánh kẹo, bánh sinh nhật, 1 chiếc váy xinh xinh và một bó hoa hồng nhung tuyệt đẹp- loài hoa mà tôi thích nhất. Tôi thoáng ngạc nhiên và chưa kịp định thần thì 1 tiếng ầm kêu lên và tiếng :"Happy birthday to you!" Sau đó, thấy tôi ngạc nhiên, mẹ liền nói:" thật sự là hôm nay bố mẹ định nhân dịp đi dã ngoại rồi sẽ tổ chức sinh nhật cho con luôn. Nhưng không ngờ trời lại đổ mưa và khi trời tạnh, bảo con dậy thì con nằm im không chịu dậy. Ba mẹ đành dẫn các em con ra ngoài đi mua quà sinh nhật cho con để giữ bí mật. Hi hi. Happy birthday !" Nghe lời mẹ nói mà tôi thấy hối hận quá, thế mà tôi lại đổ oan cho ba mẹ. Sau đó buổi tiệc sinh nhật vui và hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi đã diễn ra trong sự ngọt ngào và những tiếng cười khúc khích đầy vui vẻ của chúng tôi. Quên đi vết thương đau nhói ở dưới lòng bàn chân, tôi hạn phúc đến mức đã kêu to lên :"Hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời con”
Bình luận (0)