Khi nói đến mẹ, đến người phụ nữ đáng kính trong đời em thì em vẫn mãi không thể quên được một chuyện. Câu chuyện xảy ra khiến em xấu hổ vô cùng khi nhắc lại về người mẹ kính yêu và cao cả của mình. Nhưng, em chắc chắn phải nhắc lại để không bao giờ quên đi ngày hôm ấy. " đó là khi em 6 tuổi, vừa tròn sáu tuổi và sinh nhật em cũng vừa đúng vào ngày đầu khai trường. Không hiểu sao lúc đó em rất ghét đi học, cũng có lẽ là sợ, hoặc là ương bướng. Trước ngày đó, mẹ dỗ dành em sẽ mua gấu cho em để em chịu đi học. Em nghe thấy thế bỗng dưng hưng phấn lên, chạy ngay vào phòng soạn sách vở và không quên nói một câu" mẹ nhớ mua đấy nhé, mẹ mà không mua là con không thèm đi học đâu". Em thấy mẹ mình cười, nhưng mẹ đâu giấu nổi những nét gợn buồn trên những nếp nhăn ấy. Hôm sau, khi em vừa về sau buổi đầu đến trường. Em chạy ngay vào nhà và đời quà của mẹ. Mẹ em mỉm cười và đưa cho em chứ gấu mẹ tự may. Sở dĩ em nhận ra là do con gấu được làm từ mảnh vải thừa trong chiếc áo cũ hồi trước bà mua cho em mà em lại chê. Em bực lắm, lại không những không cảm ơn mà em lại còn hất đi rồi chạy vào phòng khóc. " Mẹ thật cổ hủ"- em nghĩ. Em tự nói rằng sẽ không thèm đi học nữa. Một lát sau khi cơn đói nổi lên, em liền lò mờ bước ra. Thấy mẹ với bà, em quay đầu lại nép sau mép cửa. " Mẹ ơi cậu sao rồi mẹ". Mẹ em hỏi bà. "Ừ, thằng cậu nó đỡ hơn rồi nhưng cần 1 khoản nữa cho đủ con ạ." Nó cũng tự lo được, con với chồng con cứ làm ăn mà lo cho bé đi đã" Bà vừa dứt câu, em liền sững lại. Em vừa ngộ ra là mình đã rất sai lầm. Em muốn chạy ra xin lỗi mẹ và bà, nhưng cái tự tôn đã làm em chùn lại và quay vào phòng.

Đó thực sự là hồi ức đáng nhớ nhất với em, mặc dù nó không đẹp nhưng nó khiến tôi nhớ mãi tới tận bây giờ.  mẹ yêu dấu của em! Em không biết phải nói sao khi người khác hỏi em đã làm được gì cho mẹ chưa, nhưng khi họ hỏi mẹ đã cho em những gì, thì em chắc chắn rằng mẹ không chỉ cho em của cải vật chất, nuôi nấng em thành tài mà mẹ còn cho em tất cả tình yêu và thanh xuân của mẹ. Em yêu mẹ nhiều lắm, cả bà và bố nữa. Mẹ thật sự ngọn gió trong đời em, giữ chiếc thuyền nhỏ giữa sóng lớn, cũng là ngọn gió ấy đẩy thuyền em ra khơi. Và em luôn tự hứa rằng phải cố gắng để trở thành đứa con ngoan, một người tài để mẹ có thể hãnh diện về em.