Bộ phim doraemon đối với em và nhiều bạn nhỏ là 1 bộ phim tuổi thơ sống mãi trong lòng theo năm tháng. Bởi thế, cũng có thể nói em là "fan cứng" của bộ phim vì em đã xem qua nhiều tập. Đặc biệt, tập làm em cảm động nhất là tập về bà ngoại cuả Nobita hồi trước. Bà của Nobita từng mất cách đây rất lâu, khi Nobita là 1 cậu bé nhí nhảnh ương bướng. Cậu rất khó tính, không bao giờ chịu nghe bà mà còn mè nheo đòi hỏi đủ thứ. Thế mà bà của cậu vẫn chấp nhận cõng cậu 1 quãng đường dài để tìm con gấu bông. Lúc đón em luôn nghĩ rằng" tại sao bà của Nobita lại chiều cậu như vậy", " do được bà chăm chút mà Nobita lại ngang bướng như thế?" Sau này, khi những kỉ niệm tuổi thơ bỗng chốc ập về, em mở lại bộ phim và bây giờ trong lòng em lại có 1 suy nghĩ khác. Có lẽ bà của cậu không phải vì chiều chuộng cậu quá nhiều mà vì Nobita là đứa cháu duy nhất của bà. Bà dậy dỗ cậu theo 1 cách khác, bà an ủi và động viên cậu để vượt qua. Bà cho Nobita cảm nhận được tình yêu thương từ bên trong lẫn ngoài. Bởi vậy mà Nobita vẫn luôn nhớ đến bà và hối hận về việc mình đã làm rồi quay về quá khứ. Không 1 ai hiểu tình cảm cao cả mà người bà đã dành tặng cho Nobita hơn cậu ấy, vì đối với nhiều người, bà chỉ là 1 bà lão bình thường như bao người khác, nhưng còn đối với cậu, 1 đứa cháu nhỏ bé được ủ ấm và bao bọc tình thương của bà thì bà còn hơn cả 1 anh hùng trong thế giới của cậu.
Đối với em cũng vậy, bà luôn là người bên em nhiều nhất. Khi em cảm thấy buồn, bà luôn dẫn em đi xung quanh những nơi em chưa từng đến, và dường như mọi nỗi buồn ủ kín trong lòng em đều tan biến hết. Khi nhỏ, mỗi chiều, khi đi học về hay những buổi chiều chủ nhật chiếc bánh mật sắp khuất sau những ngọn đồi lớn, em luôn chạy xuống nhà bà nhổ tóc bạc và chờ bà nấu cho bánh khoai hấp. Những lúc đó đều rất vui và bây giờ, em không muốn nhổ tóc bạc để đòi bánh nữa, mà em thực sự thổn thức rằng 1 ngày nào đó bà sẽ xa em mãi mãi. Đôi lúc em lại muốn thời gian trôi chậm lại để luôn có thể ở bên người thân, bạn bè và đặc biệt là ở bên bà yêu dấu- vị anh hùng vĩ đại trong lòng em.
Bình luận (0)