Kỉ niệm luôn là một hồi ức mới mẻ đối với rất nhiều người nếu đó là một ngày đẹp hoặc một ngày tốt lành nhưng nó sẽ trở thành ác mộng nếu có một câu chuyện đau lòng bất ngờ xảy ra. Ngày 1/6 đối với tôi là một ngày đặc biệt vì cứ đến ngày này là mẹ tôi lại kéo cả nhà về dưới quê ăn liên hoan với người dân, tôi và đứa em sẽ nhận được quà của ông bà ngoại. Năm nay cũng vậy, khi đang chuẩn bị đồ về quê thì một cuộc điện thoại đã làm cả gia đình tôi xoay 180 độ vì một tin dữ ập đến.
Ông ngoại tôi mất rồi. Ông mất vào một ngày vui đối với tất cả những đứa trẻ nhưng đó lại là một ngày buồn đối với tôi.
Chuẩn bị vài thứ đồ đạc rồi bắt taxi chạy vội về quê ngay, lúc đáp chân xuống dưới mảnh đất làng quê yên bình thân thuộc, cả người tôi như thấy trống vắng bởi một người quan trọng nhất đã lặng lẽ dời khỏi cuộc sống của tôi không một chút ồn ào hay có một động tĩnh gì lớn. Chạy theo lối mòn quen thuộc, tôi thấy tất cả người dân xung quanh đang bộn rộn bắc rạp cho ông tôi còn mẹ tôi thì bảo ba đứa trẻ chúng tôi vào nhà bà họ để cất đồ và ở tạm đấy cho đến tối rồi ra chỗ rạp. Nghe theo lời mẹ, lũ chúng tôi về nhà bà họ để nghỉ ngơi và đến 6h30 tối tôi đã ra chỗ rạp để chuẩn bị đồi cúng viếng cũng như một vài việc vặt. Chưa được bao lâu thì hai chiếc xe khách đẫ đến chỗ đám tang của ông tôi và mọi người xung quanh mang ông lên xe và đem đi thiêu. Lúc chiếc xe đó chạy xa dần khuất khỏi con mắt của tôi, cả người tôi thấy mền nhũn và dưng dưng muốn khóc.
Đối với dân làng xung quanh, ông không phải là một người bình thường hay nói chính xác là một gã say rượu hay đi làm nhiều việc điên rồ. Cứ uống rượu vào người là ông lại sang nhà người ta chửi bới và đi ăn vạ. Ông còn hay đi mua đồ lung tung và nợ nần chồng chất rất nhiều nơi nhưng do lúc không say rượu ông hiền lành và chân chất bảo việc gì cũng làm và hoàn thành rất tốt nên dân làng cũng cho ông nợ và họ tính sau. Dù như vậy ông vẫn là một người rất tốt bởi ông chưa làm hại ai bao giờ và đôi khi còn giúp đỡ nhiều người. Nhưng do nghiện rượu, cái bản tính tốt đẹp của ông đã bị rượu ăn mòn biến mất từ lúc nào không hay khiến cho dân làng hiện tại ai cũng không muốn lại gần ông.
Đối với tôi, ông ngoại là một người rất tốt và yêu quý các cháu. Ông có thể chửi bới mọi người có thể làm hại bản thân mình nhưng chưa lúc nào để tôi phải chịu thiệt. Như lúc bé, tôi dù nghịch quậy phá đến nghiêng nhà ông vẫn là người đi phía sau khắc phục hậu quả cho tôi, dù làm việc gì ông cũng nhường tôi và hay đọc thơ, đọc văn cho tôi mỗi lúc tôi đi ngủ hoặc giận dỗi. Tôi nhớ vào năm ngoái, tôi mới được học sinh giỏi, nhận được tin ông đã rất vui mừng chạy ngay vào nhà trưởng thôn thông báo và ghi tên tôi vào danh sách để nhận quà 1/6. Lúc đi nhận quà, ông còn đi theo tôi cổ vũ cho tôi và ngồi phía dưới vui mừng kể lể với mọi người và cứ như cái đuôi nhỏ bám theo tôi khuấy động không khí. Ông không có nhiều tiền nhưng cứ đến các ngày lễ như Tết Nguyên Đán, 1/6, sinh nhật tôi thì ông sẽ luôn chuẩn bị quà bất ngờ cho tôi. Ấy vậy mới nói một người tốt hay không tốt đều do cách nhìn nhận của mỗi người bởi có nhiều người dù đối xử không được tốt với nhiều người nhưng với người thân họ luôn dành cho sự ưu tiên hàng đầu.
Ngày đưa ông đi chôn cất, dù trời nắng chang chang đến 40 độ tôi vẫn xin mẹ đi theo cùng với dòng người để đưa tiễn ông. Đi bộ hơn 1km mới đến nơi, tôi nhận thấy được nơi ông nằm yên nghỉ rất đẹp và yên bình mát mẻ bởi cây cối vây quanh. Lúc tất cả mọi người ra về tôi đã ngoái nhìn lại tạm biệt ông lần cuối cùng cũng như nhìn lại một con người yêu thương tôi đã hòa với đất Mẹ không quay trở lại. Tôi không khóc mà chỉ lặng lẽ đứng nhìn bởi lúc gặp ông tôi lúc nào cũng tươi cười và nũng nịu với ông.
Ngày Quốc tế thiếu nhi năm nào cũng vui nhưng năm thật buồn và trống vắng. Tôi đã mất đi một người ông và năm nào vào ngày này tôi cũng sẽ chẳng vui vẻ vì một người tôi yêu quý đã biến mất. Sẽ không ai tặng tôi những món quà đặc biệt, cũng sẽ không vì tôi được những thành tích nhỏ nhoi và đi khoe với mọi người, cũng sẽ không đọc thơ đọc văn cho tôi mỗi lúc tôi đang thấy buồn bực. Ông ngoại giờ đây đã trở thành một kỉ niệm vui buồn trong quá khứ cũng như trong hồi ức trưởng thành của tôi đặc biệt là ngày 1/6.
Tạm biệt ông nhé!
Bình luận (0)