Ngược đãi là gì? Là hành hạ, đem lại đau đớn, thống khổ, cho một cá thể hay một động vật bất kỳ. Nó hoàn toàn trái ngược với văn hóa đối xử tối thiểu giữa con người với nhau và con người với động vật. Trong cuộc sống, ta gặp phải rất nhiều những kẻ ngược đãi chó mèo, hay nặng hơn là kẻ ngược đãi đồng loại. Các bạn thấy nó rất kinh khủng, rất đáng lên án phải không? Tôi cũng thấy như vậy. Nhưng theo ý kiến của tôi, tôi cho rằng tất cả những thứ đó đều chưa là gì, nó chưa là gì so với việc bạn tự ngược đãi chính bản thân mình. Điều đó còn đáng trách hơn so với việc bạn ngược đãi một ai đó khác.

    Giống như người ta nói "Dù cho trời có sập cũng không bao giờ được ngược đãi chính mình" . Ngược đãi bản thân không hề "ngầu" như bạn nghĩ, chúng sẽ không thể giúp bạn cảm thấy khá hơn chút nào, tôi chắc chắn với bạn điều đó. Bạn sẽ chẳng nhận được gì ngoài đau đớn, lạc lõng, đắm mình trong cái bóng của sự cô đơn không ai quan tâm. Người khác sẽ nhìn nhận bạn như thế nào, hay gần hơn là người nhà của bạn, những người bạn yêu quý nhất họ sẽ cảm thấy như thế nào. Bởi vậy người ta mới khuyên bạn không nên tự làm mình đau. Bạn đau, người khác cũng đau và bạn cũng không thể trưởng thành hơn được trong mắt người khác.

    Tôi đã từng đọc qua câu chuyện về một học sinh nữ người Hàn Quốc. Bạn học sinh đó khi ở trường thì bị bắt nạt, về nhà thì bị cha ngược đãi, vì mẹ cô quá yếu đuối, bà lo thân mình còn chưa xong thì làm sao bảo vệ được cho cô. Và điều gì đến cũng sẽ đến, vì phải chịu quá nhiều áp lực trường học và cơn thịnh nộ kinh hoàng của người bố, trong suốt thời gian đó, cô đã tự hành hạ bản thân, cô tuyệt vọng, cô cảm thấy ghét chính mình rồi cuối cùng dẫn đến việc tự sát. Hay một người đàn ông công sở phải gánh chịu quá nhiều áp lực công việc, bị sếp ra rầy mà không thể phản kháng đã trở thành việc ông thường xuyên trải qua mỗi ngày đi làm. Còn cả áp lực gia đình, vợ con đè lên thân thể gầy gò của ông, điều đó đã khiến ông phát điên và sau đó ông đã tự mình uống hết một lọ thuốc ngủ, chịu sự dày vò đau đớn rồi cũng ra đi. 

    Qua đó, ta có thể thấy được nguyên nhân của "chứng bệnh" tự ngược đãi này là được bắt nguồn từ đâu. Do áp lực từ trường học, thường xuyên phải chịu đựng cảnh bị bắt nạt, bị thầy cô phê bình, về nhà thì bị cha mẹ mắng mỏ chửi bới, thậm chí là bị đánh đập. Hay những con người lớn hơn một chút, đã đi làm rồi và phải chịu áp lực công việc, áp lực gia đình và xã hội. Quá căng thẳng và stress chính là nguyên nhân phổ biến nhất gây ra "chứng bệnh" này cả ở trẻ em và người lớn, đặc biệt là trẻ em, những bạn còn đang ở tuổi vị thành niên. Các bạn còn nhỏ nhưng phải chịu đựng sự cô đơn không một ai chia sẻ. Đôi khi bạn thấy một người tự nhốt mình trong nhà vệ sinh để khóc trộm thì cũng không có nghĩ là họ yếu đuối, mà chỉ là họ đã phải gồng mình mạnh mẽ trong một khoảng thời gian quá dài. Đối với một số người, trong đầu họ luôn sẽ có một suy nghĩ rằng để được mọi người yêu quý nhiều hơn, họ sẽ phải làm hài lòng tất cả. Nhưng các bạn có biết rằng thực ra bạn càng tỏ ra mình muốn làm hài lòng một ai đó thì họ sẽ lại càng lợi dụng bạn hơn, khinh thường bạn hơn và họ sẽ cảm thấy coi thường giá trị con người của bạn. Bạn càng tự hạ thấp giá trị bản thân thì chính điều bạn làm chẳng khác nào đang đi ngược lại với suy nghĩ của bạn. 

    Những con người đang có "chứng bệnh" nguy hiểm này ! các bạn làm điều đó mà không hề nghĩ tới hậu quả, và đó chỉ là sự ích kỉ của riêng các bạn mà thôi. Hãy quay lại hai ví dụ trên, các bạn có biết sau khi bạn nữ sinh kia và người đàn ông nọ ra đi thì người thân của họ phải sống như thế nào hay không. Để tôi nói cho các bạn biết, người mẹ của nữ sinh kia cả đời sống trong đau buồn và khổ sở vì bà không có dũng khí để đi cùng con, không thể bảo vệ được con, các bạn có muốn hành hạ mẹ mình như thế hay không? còn người vợ và đứa con nhỏ của người đàn ông nọ thì phải sống trong cảnh khó khăn và buồn bã, người vợ thành góa phụ, người con thì mồ côi cha nên đến lớp hay bị bạn bè chọc ghẹo. Mà những người kia mất rồi thì có còn cảm nhận được những gì người thân phải chịu đựng nữa hay không? Không ! Tôi khẳng định. Tôi muốn hỏi những con người đang có những suy nghĩ tiêu cực, các bạn nhận được gì khi tự làm đau mình, tự ngược đãi mình và tự hạ thấp bản thân? Chả có gì tốt đẹp cả, và tất tần tật những gì các bạn nhận được chỉ có thể là nỗi đau, sự đói khát và sự cô đơn, tất cả những gì bạn mang lại cho người khác có lẽ các bạn sẽ không và không bao giờ biết và tất cả những gì các bạn nhìn thấy chỉ là bóng tối vô cùng vô tận mà thôi. Và hãy nghĩ xem, nếu bạn muốn làm hài lòng ai đó ví dụ như sếp của bạn, mà ông ấy lại thèm muốn thứ gì đó quan trọng của bạn hoạc người thân của bạn, có lẽ bạn sẽ bỏ được nhưng người khác thì sao? Bạn sẽ cướp nó từ người thân của bạn để dâng nó lên cho sếp của bạn ư? Sẽ đến lúc bạn nhận ra rằng, muốn làm hài lòng cả thiên hạ là điều khó khăn và ngu ngốc tới mức nào.

    Và chắc chắn rằng, nhưng hành động trên là không hề tốt, tôi đã từng trải qua điều đó nên tôi biết rất rõ. Không như những người khác, từ nhỏ tôi không hề được sống cùng cha mẹ, tôi và cha mẹ tôi cách xa nhau tới hơn một nghìn cây số. Và tôi được đưa cho hai người thân chăm sóc. Bình thường họ rất yêu thương tôi, họ làm lụng vất vả vì tôi và tôi rất biết ơn họ, cho tới khi tôi lớn lên, tôi phải một mình gánh chịu những cơn nóng giận vô cớ của hai người. Người kia trong lúc nóng giận luôn tìm những câu từ xúc phạm nhất để trút lên người tôi, tôi sẽ không nói nó là gì đâu và tôi cũng chưa bao giờ phản kháng, vì tôi phải giữ cho mình chữ "hiếu", tôi đã mang ơn họ rất nhiều, tôi biết điều đó. Và tất nhiên "căn bệnh" đó đã đến bên tôi, nó đi cùng tôi cho tới tận khi tôi chai nhờn cảm xúc. Tôi tìm mọi cách để tự hành hạ mình, và tôi biết được rằng lúc đó là lúc lý trí tôi đã bị nhấn chìm sâu hơn bao giờ hết, không hề nghe lời khuyên của bất cứ ai. Nhưng một thời gian lâu sau đó, nó đã bất ngờ trở lại - lý trí của tôi, tôi như được cảnh tỉnh và tôi nhận ra rằng mình chẳng nhận được bất cứ điều gì khi làm điều này - tự làm đau bản thân. Tôi đã cố gắng rất nhiều để vượt qua chướng ngại của bản thân, tôi cho rằng mình đã trưởng thành lên nhiều lắm. 

    Vì vậy, dưới tư cách là một người từng trải, tôi xin được chân thành khuyên các bạn nào đang có nhưng suy nghĩ tiêu cực thì nên bỏ nó ngay ra khỏi đầu bạn đi. Bạn cô đơn, bạn bị ngược đãi, bạn áp lực hay bạn căng thẳng, điều đó không có nghĩa là bạn được phép cầm trên tay con dao lam để tự ngược đãi chính mình. Nếu chính mình đã muốn tổn thương mình rồi thì dù cho có là một ngọn cây ngọn cỏ, một nhành hoa nhỏ bé cũng có thể trở thành chiếc gai nhọn đâm bạn chảy máu. Người ta nói điều gì cũng có cách giải quyết của nó dù tốt hay là không tốt, dù nhanh hay chậm, bạn vẫn phải kiên cường và mạnh mẽ, có thể khóc nếu điều đó khiến bạn nhẹ nhõm hơn, nhưng tuyệt đối không được có suy nghĩ sẽ hành hạ bản thân. Nó sẽ giúp bạn vượt qua nghịch cảnh, mà vượt qua được nghịch cảnh rồi thì bạn sẽ trưởng thành.

    Nhưng điều gì cũng có mặt tối của nó, những thứ trên đã rất kinh khủng rồi nhưng các bạn có biết nó cũng tồn tại những mặt còn tối hơn nữa. Tôi muốn nói tới ở đây những bạn trẻ đi theo "trào lưu". Một số người khi đọc được những bài báo hay xem được một thứ gì đó được cho là phổ biến, các bạn sẽ coi nó như trào lưu để làm theo. Nhưng các bạn theo "trào lưu" nào thì theo, tại sao nhất quyết lại phải chọn thứ trào lưu như thế này? Các bạn cảm thấy cầm lên con dao lam để cứa vào tay mình, để nó uống máu của chính mình thì cảm thấy bản thân ngầu lắm sao? Ngay đến cả những tế bào, những kháng thể trên người bạn cũng muốn bảo vệ bạn, chúng chữa lành vết thương cho bạn, bảo vệ bạn khỏi những căn bệnh, vậy tại sao bạn lại chỉ vì muốn thể hiện bản thân, muốn ra oai với người khác mà lại đi tổn hại chính mình. 

    Sau tất cả, những gì tôi rút ra được là "Dù cho trời có sập cũng không bao giờ được ngược đãi chính mình". Và tôi muốn lan tỏa điều đó tới các bạn, tới gia đình và toàn thể xã hội, đặc biệt là với những anh, chị, những bạn đang ở tuổi phát triển, rất dễ sa chân vào "căn bệnh" nguy hiểm này - căn bệnh tự ngược đãi. Tất cả những gì tôi muốn nhắn nhủ tới các bạn là hãy giữ cho tinh thần và ý chí quyết tâm vượt qua chướng ngại của bạn đủ lớn để miễn nhiễm với nó và bạn sẽ thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều đấy.