Này gió ơi cho ta nhờ chút việc

Việc nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòng 

Khi gió về nép bên cạnh người ấy 

Gió thì thầm ta nhớ ấy biết bao.

 

Bỗng một ngày tôi nhận ra điều đó 

Cơn gió kia không phải của riêng tôi 

Đó là của trời xanh và mặt đất 

Chẳng bao giờ có thể thuộc về tôi. 

 

Tại sao nước mắt lại tràn 

Tại sao hy vọng lại càng mất đi 

Tại sao uống rượu ngàn ly 

Nhưng lại không thể quên đi một người.

 

Đôi khi nhớ chỉ là quên một nửa 

Còn lãng quên là nhớ đến tận cùng 

Đôi khi khóc chỉ là buồn một chút 

Còn nụ cười là tê tái lòng đau!

 

Em thấy gì không mưa đang ngồi khóc đấy 

Mưa buồn lắm mắt gió cũng cay cay 

Nơi xa lắm có một người đang nhớ 

Mong mãi một người khi mưa khóc giờ đây. 

 

Đêm về nước mắt ai rơi 

Nhớ ai nhiều lắm người ơi thấu lòng?

Biết rằng nhớ cũng bằng không 

Nhưng sao cứ nhớ cứ mong cứ chờ...

 

Hận người phụ tình hận thế gian 

Tình kia muôn kiếp thôi không màn

Tuyệt nhiên ôm mối tình sầu kim cổ 

Bút viết lên đôi dòng lệ tràn.

 

Trăng đã ngủ xin đừng đánh thức 

Tình đã chết đừng nhắc lại thêm đau 

Nửa sau sự thật không bao giờ là sự thật

Và tình yêu không một nửa bao giờ.

 

Chiều buồn anh ra ngắm hồn xương 

Lặng lẽ con tim mang nỗi buồn 

Nhớ lại ký ức ngày bên em 

Mà giờ em đã sang ngang mất rồi.

 

Vầng trâng ai nỡ xé làm đôi 

Một nửa dạt trôi tận cuối trời 

Ngày mai em bước sang bên ấy 

Bỏ lại mình anh đắng ngậm ngùi.

 

Mưa ơi! trôi đi chiều thương nhớ!

Trôi hết dùm tui những muộn phiền 

Trôi tình ta đó con lơ lững 

Vào chốn thiên thu, cõi vĩnh hằng.

 

Năm hai mươi tuổi tôi hoang tưởng 

Đem hết yêu thương gửi nắng vàng 

Chiều muộn cuống cuồng tôi đòi lại 

Nắng tắt, mặc tôi đứng bẻ bàng.