Kí ức của em về bà ngoại thật là mãnh liệt. Ngoại là một người hiền từ, ngoại đúng là "anh hùng của mọi anh hùng trên đời này".

Bà ngoại trong mắt em rất đẹp lão. Dáng ngoại tròn trịa nên thân hình ngoại đầy đặn lắm. Tóc ngoại có 2 màu: trắng và đen, mọi người thường hay gọi nó là màu muối tiêu, màu tóc của người lớn tuổi. Mặt ngoại tròn. Ngoại có đôi mắt nhỏ. Mỗi lần ngoại cười thì đôi mắt ngoại nhắm khích lại trong thật là vui. Mũi và miệng của bà cũng nhỏ. Trông ngoại hiền lành lắm.

Em nhớ hồi xưa là người chăm sóc em. Lúc em bệnh thì ngoại nấu cháo cho ăn. Ngoại tắm rửa cho em. Ngoại dắt em đi chơi,... Trông khi ba mẹ vắng thì chỉ có ngoại chăm sóc em. Ngoại còn đón em đi học về. Em tung tăng chạy thì bà ngoại vẫn ở đằng sau em. Em có biết bao kỉ niệm lử ngoại.

Nơi ở của bà là Đà Nẵng. Em càng lớn, ngoại càng già. Cơ thể của ngoại thì yếu đi nhưng ngoại vẫn bên em. Em mà buồn thì vẫn có ngoại kế bên an ủi. Và rồi em lên 4, đó là giờ gian ngoại rời xa em. Lúc đó em ngây thơ nên không hiểu tạo sao mẹ lại khóc? Tạo sao bà lại ở dưới lòng đất và ai cũng đều trong tâm trạng buồn bã? Cho đến khi em lớn thì em mới biết rõ điều đau lòng đó. Ngoại ở dưới đó cách đây 6 năm rồi. Mẹ em cũng rất nhớ "mẹ" của mình. Em mong ngoại vẫn luôn được bình yên.

Em rất là yêu ngoại. Ngoại là 1 anh hùng trong mắt em.