Trung thu được nói cái tên khác là: "Tết đoàn viên". Nhưng năm nay lại là năm không may mắn như vậy, do ảnh hưởng của dịch bệnh mà người người, nhà nhà không có cái một đêm trung thu vui vẻ và đầm ấm cùng tiếng cười gia đình. Còn nhớ Trung thu năm ngoái, trên đường đầy rẫy ánh sáng, các em nhỏ rước đèn tụ họp đón Tết trung thu, người nhà đoàn viên, sum họp. Nhưng đêm Trung thu năm nay lại là cảnh người thì cách ly, người thì đi làm ăn xa đã bị mắc kẹt do dịch bệnh gây nên,... Tôi thiết nghĩ " Chắc mọ người đã quên đi rằng đêm nay là Trung thu rồi!", nhìn lại nhiều năm trung thu qua đi như vậy nhưng chưa có Trung thu nào buồn như vậy! Tôi lại nhìn lại gia đình tôi, có lẽ gia đình tôi khá may mắn so với những gia đình khác do nơi ở của chúng tôi dịch bệnh chưa phức tạp lắm, nhưng nhìn lên ánh trăng ấy nó tròn và to như quả bóng,phải chăng mọi người ở khắp các tỉnh thành cũng đang nhìn cùng vầng trăng này. Tới đây tôi chỉ có thể nhìn lên vầng trăng, nói chuyện với trăng như nói với các bạn ở khắp tình thành rằng: " hãy cô hết sức lên nhé! ", một câu nói ngắn ngủi nhưng chỉ chừng đó thôi đã đủ tỏa lên nỗi niềm của tôi rồi. Mong mọi người ở khắp nơi trên mảnh đất hình chữ S này hãy cố gắng chống chọ với dịch bệnh, sau cơn mưa năng vẫn lên tại sao chúng ta không cố gắng để mảnh đất hình chữ S này khôi phục lại dáng vẻ đẹp đẽ vốn có.