Những kỉ niệm luôn đong đầy về tuổi thơ tươi đẹp nhất của mỗi người. Có lẽ, nó đã là một phần quan trọng không thể tách rời. Sau 1 năm, thậm chí 10 năm, 20 năm hay lâu hơn, những kỉ niệm đó không bao giờ mất đi. Sau một năm, mùa hè lại đến. Không khí mùa hè tràn về với bao điều bất ngờ. Nắng hè đã bắt đầu lan tỏa khắp bản làng, len lỏi vào cả những ngóc ngách tối tăm nhất, để lại nơi đây cái nóng oi ả khó chịu. Hè về, hoa phượng đã bắt đầu nhú những nụ hoa đầu tiên, bằng lăng tím đã nở như chực chờ nở, những bông hoa sữa mượt mà bắt đầu rơi trên phố. Học sinh như chúng em sau một năm học thành công đều mong chờ một mùa hè để được nghỉ ngơi, vui chơi, đặc biệt là đón Tết thiếu nhi 1/6 hàng năm.
Tôi vẫn nhớ như in những ngày còn thơ bé, hồn nhiên đến lạ lùng. Tôi chơi với những người bạn thân thiết, đáng yêu, thân thiết như một gia đình . Tôi vẫn nhớ ngày 1/6 ấy, được mẹ tặng cho một chiếc cặp xinh xắn, cầm trên tay vui sướng làm vui cả một góc nhà. Cái túi đó thật dễ thương, tôi đeo nó suốt ngày, đem nó đi khoe với bà ngoại với bạn bè, đó thực sự là một kỷ niệm vô cùng mãnh liệt đối với tôi. Tôi đã bám vào nó như một phần quan trọng trong trái tim mình. Cho đến tối hôm đó, mẹ nấu tất cả những món tôi thích vì mẹ biết hôm nay là ngày gì nên cả nhà quây quần bên nhau, ấm cúng trong căn nhà nhỏ, tôi thầm ước có một ngày như thế này, tôi hạnh phúc lắm gia đình mình. là hạnh phúc, không có ngày nào như hôm nay. Con biết ba mẹ bận nhiều việc nhưng con thích lắm. Dù rất nhỏ nhưng với tôi đó là một niềm hạnh phúc của cuộc đời lúc đó. Tôi phải cảm ơn gia đình tôi rất nhiều vì điều này đơn giản bởi vì nó là một điều quan trọng trong thời thơ ấu của tôi. Mỗi khoảnh khắc của ngày hôm đó đều được tôi ghi lại và ghi nhớ một cách sống động. Khoảng thời gian khó quên, biết rằng, sao thời gian trôi theo dòng nước, trôi nhanh quá. Cảnh làng quê vẫn thế, nhưng cảm xúc ngày 1/6 không còn vui như ngày nào. Quay trở lại hiện tại không cùng cảm xúc, tuy rằng vẫn như cũ, nhưng là không cảm giác được. Vì một số lý do mà tôi vẫn chưa thể giải thích được. Con thuyền nhỏ có còn ở đây không? Tôi muốn con thuyền đưa tôi trở về tuổi thơ. Vâng, tuổi thơ ấy giờ đã trở thành kỷ niệm ghi sâu trong tâm hồn mỗi người. Thời học sinh như mình nhớ lại thì nước mắt chảy dài, vì nó rất lưu luyến, tuy không thể kể chi tiết nhưng cảm xúc đã kéo mình về cả một ngày. Đây là lội bùn bắt châu chấu, chạy dọc dòng sông quê mẹ hiền hòa thả diều, ôm món quà đầu tiên của ngày 1 tháng 6. Đáng nhớ thực sự đến buồn nôn. Yêu nó, nhưng yêu nó. Lỡ trong vô vọng của ký ức. Nhưng hôm đó, tôi cảm thấy bầu trời thật đẹp. Mặt trời như đóa hướng dương vàng ươm soi bóng xuống cánh đồng lúa chín vàng đang thu hoạch. Ngày ấy tôi nhận được nhiều quà từ đất mẹ bao la và rộng lớn. Tôi đi trên con đường màu hồng trước khi đến với thế giới người lớn, ngọt như kẹo.
Từ những kỷ niệm đó, tôi đã trưởng thành và ấp ủ nhiều ước mơ, nhớ lại những câu chuyện thật vui và tình cảm. Kỉ niệm đó là mảnh ghép đẹp đẽ và quý giá nhất trong những ngày thơ ấu đã qua của tôi. Tôi luôn nhớ về nó để hoài niệm, nhưng cũng vì tương lai phía trước. Một tương lai tươi sáng với những cuộc đoàn tụ và hạnh phúc trên con đường mình đã chọn. Và tôi chắc rằng bạn đã có một tuổi thơ dữ dội và đáng nhớ, nhưng tiếc là bạn không thể trải qua nó như tôi, đúng không? Vì vậy chúng ta hãy tích góp để cuộc sống của chúng ta luôn tươi đẹp và tràn ngập yêu thương, hạnh phúc trong cuộc đời này như những kỉ niệm của tôi vì chúng ta chỉ sống một lần trong đời này, vì vậy hãy chiến đấu để làm được tất cả nhé! Cảm ơn tuổi thơ, cảm ơn tất cả! Hi vọng rằng tháng 6 này sẽ mang lại nhiều niềm vui cho chúng ta!
Bình luận (0)