Ai cũng có một người mẹ mang mang tên là "Bà". Tuy bà không phải là người sinh ra ta nhưng bà vẫn luôn dành tình yêu thương, quan tâm, chăm sóc. Tình yêu thương của bà là một thứ tình cảm thiêng liêng, cao quý và tình cảm đó đã nuôi nấng, đùm bọc chúng ta đến bây giờ. Ngoài bố mẹ ra thì bà là người thương yêu chúng ta vô điều kiện, luôn ở bên chăm sóc, nấu từng bữa cơm ngon cho chúng ta ăn. Đối với bà thì cháu mình là tất cả, cháu mình hơn tất cả những gì bà ao ước trên thế gian. Tình cảm mà bà cháu luôn dành cho nhau như một cơn mưa, chúng rơi mãi không hết, chắt chiu từng hạt mưa để tạo nên một hồ nước lớn và dần dần sẽ trở thành tình cảm bao la như đại dương của hai bà cháu dành cho nhau. Nhớ đến kỉ niệm hai bà cháu năm xưa, tác giả đã gợi lên cho chúng ta những hình ảnh đầy yêu thương và đáng nhớ, nó khắc sâu trong lòng tác giả. Khi được bà làm đồ chơi và nấu canh cho, tác giả luôn nhung nhớ về hình bóng bà gầy gò trước mặt và lan toả những tình cảm rộng lớn dành cho mình. Vì muốn cháu khắc sâu những tình cảm đó mãi mà bà đã dành tất cả những gì tốt đẹp nhất để làm nên bát canh cho cháu mình chan lên mỗi bước chân đi để mãi nhớ về người bà thân yêu ở quê nhà. Hình ảnh minh hoạ đứa cháu gái ở bên nói chuyện cùng bà chẳng bõ những công lao bà kể cho nghe những câu chuyện cổ từ ngày xa ngày xưa. Cảm giác gần gũi đó đã khiến cho bà cảm nhận được rằng dù cháu mình có đi xa tới đâu thì bà vẫn cảm nhận được cháu mình đang ở bên giúp bà trẻ lại để vui đùa cùng mình. Những sự hi sinh của bà đã đánh thức được đứa cháu rằng sự hi sinh đó như một tình cảm lớn lao phải mãi khắc ghi đến tận đáy lòng. Có lẽ ở đâu đó bây giờ, bạn cũng đang nghĩ về những tình cảm đó.