1 thiền sư giúp 1 con bọ cạp bị ngộp nước,nhưng dù bị cắn nhà Sư vẫn cố gắng vớt lên để cứu chú bọ cạp.Mình được nghe 1 câu chuyện tương tự như câu chuyện này:

Có 1 thiền Sư tốt bụng đi ngang qua 1 con sông nước 4 mùa trong veo,bỗng ông lại thấy 1 chú bọ cạp bị ngộp nước,ông bèn vớt lên.Nhiều lần vớt lên đều bị bọ cạp cắn ông liền phải vất xuống sông.Mãi gần tối ông vẫn không vớt được bọ cạp,1 chú tiểu bực tức vì phải chờ sư phụ vớt con bọ cạp vô ơn bội nghĩa này nên nói:

Sư phụ vất vả quá chúng ta đi tiếp thôi trời gần tối rồi chúng ta lên đường kẻo muộn ạ,với cả ngày mai qua sông vớt nó lên cũng không muộn Sư phụ ạ!Giờ chúng ta qua 1 quán trọ nghỉ ngơi mai qua sông rồi vớt ạ?Nhà Sư bèn trả lời ngay:

 Nếu mai qua sông không biết chú bọ cạp này còn sống không hay đã chết dưới đáy sông 4 mùa?Thay vì cứu 1 con người chúng ta cứu bọ cạp cho chúng sinh siêu thoát.Chú tiểu lại nhăn nheo mặt nói tiếp:Sư phụ đang cứu 1 con bọ cạp vô ơn bội nghĩa cứu người thì con giúp cùng Sư phụ còn con bọ cạp này chưa vớt đã cắn thì làm sao mà cứu được?Với cả 2 thầy trò mình cứu người người ta trả ơn chứ vật như con bọ cạp này chưa cứu đã cắn cứu nó cũng khó Sư phụ ạ?Nhà Sư nói tiếp với vẻ mệt nhọc và kiên nhẫn:

Tính của bọ cạp là cắn nhưng nó chẳng thay đổi được cái tính của đời ta,rồi ông lấy 1 ngọn lá cố vớt con bọ cạp ra.

Còn đoạn 2 nhưng mình nghĩ là không đúng với yêu cầu bài viết lên mình xin hết.

Nếu các bạn muốn đọc đoạn 2 nói mình nhé!  

Các bạn nhớ hộ mình:Mình không copy trên mạng mà mình học xong mình cho vào đây hết chứ mình không copy.