Cuộc sống vốn dĩ là rất đơn giản nhưng cũng vô cùng khó khăn. Mỗi con người chúng ta được Thượng đế đưa xuống thế giới tươi đẹp này để tận hưởng những niềm vui nhưng đôi khi để có được niềm vui đó thì con người ta phải đánh đổi rất nhiều thứ. Cuộc sống dạy cho chúng ta biết cách làm chủ bản thân, vượt qua mọi sóng gió để có thể biến nó thành những thứ kì diệu. Có thể bây giờ, khi các cậu còn được bố mẹ bao bọc, che chở,... . thì mọi thứ bên ngoài cuộc sống mà các cậu cảm nhận được nó rất là đơn giản. Nhưng đến khi cậu tự mình bước ra cái vỏ bọc đó đối mặt với cái thế giới tàn khốc kia thì thực sự... Nếu cậu muốn thành công thì phải biết nỗ lực biến những thứ dường như vô cùng bất khả thi thành thật. Cơ hội sẽ luôn chào đón cậu - một con người biết nỗ lực .
Cuộc sống hằng ngày sẽ rất trơn tru, trải qua một cách trọn vẹn nhưng đôi khi nó sẽ không như vậy. Đơn giản đây chính là "cuộc sống" cái xã hội bên ngoài rất tốt, nhẹ nhàng bao nhiêu thì bên trong lại càng tàn khốc. Ngay từ khi cậu còn nhỏ, nhất là cái tuổi còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Cái tuổi mà tâm tư chỉ dành cho việc học, cậu là một cô bé, cậu bé luôn ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành và luôn được thầy cô quý mến, thâm chí có khi còn là ''con cưng" . Đi thi thì thành tích luôn rất tốt, có khi là luôn đứng đầu lớp. Nhưng cô bé,cậu bé à, nếu cậu cứ đứng đầu vậy thì chẳng phải rất vô lí sao? Sẽ có những lúc cậu quên làm bài, quên học bài, ngủ gật trong lớp đúng không ? Tôi khẳng định một học sinh ai cũng từng trải qua thời gian này rồi.Có thể cậu đã rất nỗ lực nhưng vào một ngày cậu không đứng đầu lớp nữa, tại vì cậu viết nhầm một con số khi làm Toán, làm nhầm một câu Tiếng Anh, viết nhầm một chữ cái ? Có phải cậu rất buồn đúng không nào ? Không sao đừng sợ, tôi cũng vậy mà. Hãy khóc thật to khi cậu vì ngã, vì cậu đau mà đúng không ? Nhưng là khóc "thật to một lúc" chứ không phải là khóc mãi, cậu hiểu chứ. Đứng lên nào các cô, cậu bé, đến gặp giáo viên và nhờ họ giúp cậu tìm ra lỗi sai, tìm được chỗ cậu bị vấp để lần sau tránh được chỗ đó nha. Còn với những bạn thành tích không được tốt hãy lạc quan lên vì đơn giản là chẳng ai muốn mình đứng chót của lớp. Cậu cũng vậy mà, nhưng nếu "muốn" của cậu thành thật thì cái vị trí cuối ấy há chẳng phải không tồn tại ư ? Nói ra thì rất buồn nhưng biết làm sao bây giờ. Cậu biết vì sao cậu không thể vươn lên không? Đơn giản là vì cậu sợ vấp ngã đấy, chắc chắn sẽ có lúc trong tâm trí cậu luôn tự nhủ bản thân mình phải vượt lên đầu để cho những người khinh thường cậu biết mặt... Nhưng mà đứng trước một bài Văn dài, một câu Toán khó cậu lại chọn từ bỏ và ngồi chơi, đấy chính là lí do cậu thất bại đó. Hãy tin tôi đi, nếu bây giờ cậu bước đi tiếp, nỗ lực thì kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là thành công đến muộn một chút. Còn nếu cậu cứ chốn trong cái vỏ bọc đấy thì cậu sẽ không thể phá vỡ được giới hạn của bản thân đâu . "Cố lên nào, tin tôi đi họ làm được thì cậu cũng có thể làm được và tốt hơn họ"
Đấy là khi cậu còn nhỏ, còn ngồi trong ghế nhà trường, cậu nghĩ nó thật khó khăn đúng không ? Cậu muốn mau chóng kết thúc những năm tháng học hành để có thể bước ra cái thế giới ngoài kia. Nhưng cậu có chắc rằng bản thân mình thật sự đã sẵn sàng chưa ? Cái thế giới bên ngoài nó vốn không như cậu nghĩ đâu, nó không hề đơn giản như trong trí tưởng tượng của cậu mà nó rất rất tàn khốc. Thế giới bên ngoài ấy sẽ chẳng có ai để tâm, lo lắng cho cậu khi cậu bị ốm như cha mẹ đâu. Cái xã hội ấy sẽ không nhân nhượng, cho cậu thêm nhiều cơ hội như thầy cô đâu. Vì thế khi cậu bước ra thế giới bên ngoài kia lại càng phải nỗ lực hơn nữa. Có thể ở trong lớp cậu chỉ cần vượt qua 30, 40 học sinh để đứng đầu. Nhưng mà ở xã hội thì không còn như vậy nữa. Hàng trăm, hàng nghìn người tranh nhau vị trí " đứng đầu " mà lúc này cậu không cố gắng thì ai giúp cậu đây ? Hãy tận dụng cái bất công, những chuyện không may để bản thân nổi bật trong đó. Hãy biến bản thân mình thành duy nhất để họ phải cần cậu. Để họ phải khẳng định rằng " Không có cậu, họ không thể thành công"
Tôi biết rằng các cậu không phải ai cũng có dũng khi để bước tiếp khi gặp thất bại. Thậm chí có những người nghe đồn rằng công việc này rất khó họ còn từ bỏ luôn ? Họ không dám bước chân đi tiếp ? Họ sợ rằng mình sẽ vấp ngã ? Nhưng nếu cậu không dám bước đi thì khác gì đôi chân kia tàn phế. Cậu phải nhớ rằng : Nếu cậu dám bước tiếp kết quả tệ nhất cũng chỉ là một cái thất bại nhỏ và cậu sẽ biết được chỗ đó cậu từng bị ngã để mà đứng lên. Còn nếu cậu không bước đi, không dám thử thì há chẳng phải cậu là một kẻ hèn nhát sao ? Cậu hãy coi cái thất bại kia là kinh nghiệm vô cùng quý báu cho bản thân. Có thể những người khác họ vượt qua khó khăn đó được, họ đang từng ngày tiến từng bước về phía trước, còn cậu thì đứng yên và còn bị lùi lại phía sau. Nhưng đừng sợ, hãy coi những bước chân lùi lại đó của cậu là những bước lấy đà để cậu có thể bật nhảy thật xa về phía trước và vượt qua hẳn họ. Đừng run sợ, nhất định phải vậy, phải tin tưởng bản thân mình. Mỗi người đều có một khả năng riêng chẳng qua cậu chưa dám phá vỡ bản thân để tìm ra nó mà thôi .
Cố lên nào! Tôi tin cậu, nhất định cậu sẽ biến thất bại thành thành công . Có thể những người khác cười cậu vì cậu không giống họ, nhưng mà cậu hãy cười lại họ đơn giản vì họ quá giống nhau . Tuy cậu không hoàn hảo nhưng cậu sẽ là phiên bản duy nhất của chính mình. Hãy cho mọi người thấy cậu có thể vượt qua khó khăn, biến nó thành những thứ kì diệu như thế nào. Tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ thành công !
Bình luận (0)