Ibrahim đi học. Cô giáo giao cho cả lớp bài tập về nhà như sau:  "Bạn nào trong lớp mình cũng có điểm khác biệt, và các em nên lấy làm tự hào vì điều đó. Các em đều đặc biệt và độc nhất vô nhị theo cách riêng của mình. Tối nay, mỗi em hãy liệt kê ra năm điều khiến em là chính mình chứ không phải ai khác nhé!" Khi về nhà, Ibrahim lên phòng và soi mình trong gương để xem có tìm được điểm gì khiến em trở nên đặc biệt không. Lúc mẹ vào phòng, em hỏi mẹ: "Điều gì khiến con là chính con chứ không phải ai khác ạ?". Mẹ âu yếm bảo Ibrahim :" Vậy con hãy suy nghĩ đi nào. Những chúng ta cần sự khác biệt để làm gì? Mẹ gợi ý đó.". Cả tối đó Ibrahim suy nghĩ mãi và cuối cùng em cũng đã có quyết định cho riêng mình ... Sáng hôm sau, cả lớp lên nộp bài cho cô. Khi Ibrahim bước đến cô nộp bài, cô ngạc nhiên bởi trong giấy của em không có lấy một chữ. Cô hỏi Ibrahim :" Sao em lại không làm gì vào bài tập về nhà?". Ibrahim đáp lại cô : " Em nghĩ mình chẳng có điểm nào khác biệt với mọi người và cũng chả cần khác biệt làm gì cả bởi em thấy càng cố làm cho mình có điểm khác biệt thì chính chúng ta lại càng tách biệt với mọi người. Em biết mình có điểm khác biệt ví dụ như màu da của em. Em có màu da trắng khác với các bạn trong lớp nhưng lại không ghi vào bởi em muốn hòa nhập với các bạn. Đến cả mái tóc, màu mắt của em cũng khác nhưng thực sự nếu em ghi chúng vào em ... em sợ mình sẽ tách biệt với các bạn mất."