Theo tôi, hình ảnh này gợi nên sự bạo lực mà cô con gái đang chịu đựng. Cô bé đáng thương trong ảnh đang bị lưu lại trong thế giới của xã hội đen tăm tối. Trẻ em là mầm non tương lai của đất nước, vậy nên chúng cần được yêu thương, chăm sóc một cách chu đáo. Nếu chúng ta bạo lực thì chúng sẽ bị tổn thương tinh thần lẫn thể xác. Nhiều gia đình hiện nay vẫn dùng cách này để dạy dỗ con cái. Hoặc họ dùng những từ ngữ làm tổn thương tinh thần trầm trọng như:

 -  Sao mày học dốt thế hả, nhìn lại mình đi ! 

 - Con với chẳng cái, tao nuôi mày ăn học để làm gì hả ? 

 - Đồ ăn hại, mày có óc không vậy?

 - Đồ đầu óc bã đậu ! 

 - Sao mày học ngu thế hả con, ra coi con nhà người ta đi !

Và còn rất nhiều câu nói khác làm tổn thương tinh thần trầm trọng gieo vào đầu óc non nớt của những đứa trẻ. Trẻ em rất ngây thơ, đầu óc vẫn còn non nớt. Nhưng chúng sẽ noi gương bố mẹ của mình. Còn rất nhiều cách bạo lực khác, nhưng đa phần đều là do bố mẹ gây ra. Họ nhẫn tâm bạo lực những đứa con của chính mình. Hoặc một phần khác là do những vụ bắt cóc, hay những đứa trẻ là con nuôi. Sau đây là một câu chuyện kể về cô bé Lairy  đáng thương bị bạo lực khi bị bắt cóc:

Xưa, ở thành phố Neuwonk ở Anh, có một cô bé sumy  tốt bụng luôn được mọi người yêu quý. Sumy có một khuôn mặt đáng yêu, một tâm hồn non nớt và tốt bụng. Ai ai cũng yêu quý cô bé. Cô bé quen một người bạn tên là Lairy. Lairy học rất giỏi và chơi rất thân với sumy. Một hôm, Sumy ở lại trực nhật nên bảo Lairy cứ sang nhà Sumy  trước. Trên đường đi về thì Lairy bị bắt cóc. Lúc Sumy về thì không thấy Lairy đâu nên vội vàng báo cho mẹ của Lairy và các bác hàng xóm. Nghe tin Lairy bị bắt cóc nên mẹ Lairy rất lo lắng. Cả xóm hỗn loạn vì nghe tin Lairy mất tích. Xe cảnh sát hụ còi inh ỏi đi tìm  Lairy. Ở một tòa nhà hoang, Lairy kêu khóc thảm thiết nhưng đáp lại cô bé là sự im lặng. Một lúc sau , bọn bắt cóc đi vào và dí mẩu thuốc lá nóng đỏ vào người Lairy. Lairy đau đớn tột cùng nhưng chỉ biết kêu khóc trong sự dã man của bọn bắt cóc. Chúng còn dội nước sôi vào người Lairy khiến người cô bé đỏ bừng. Về phần Sumy, cô bé nhanh trí bật hệ thống định vị trên đồng hồ. Lairy cũng có một chiếc giống hệt của Sumy. Năm ngoái, hai cô bé đều là học sinh xuất sắc nên được  cô giáo tặng. Sumy dẫn theo một binh đoàn cảnh sát đi tới tòa nhà hoang. Tới nơi , Sumy chạy ào vào dưới sự sững sờ  của bọn bắt cóc . Cảnh sát bắt trọn cả băng bắt cóc. Sumy tìm thấy Lairy trong trạng thái ngất xỉu. Lairy ngất đi một phần là vì đau đớn, một phần là vì sợ hãi. Cảnh sát cùng Sumy đưa Lairy vào bệnh viện. Khi tỉnh dậy, Lairy òa khóc và kể cho mẹ nghe mọi chuyện bạo lực của chúng. Mẹ của Lairy và Lairy không quên phần cảm ơn rối rít Sumy:

- Cảm ơn cháu đã cứu Lairy, nếu không có cháu thì không biết Lairy đã ra sao rồi. 

Sumy mỉm cười đáp:

- Không sao đâu cô, chúng cháu là bạn tốt mà, bạn tốt thì phải giúp đỡ nhau mà, đúng không cô?

Từ đó, mọi người càng thêm yêu quý Sumy. Mọi người luôn nói cô là cô bé tốt bụng. 

Qua câu chuyện này, chúng ta rút ra 3 điều:

- Đừng bao giờ bạo lực trẻ em, cái kết sẽ không có hậu.

- Chúng ta phải yêu thương bạn bè, giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn.

- Có rất nhiều kẻ bắt cóc thường xuyên chọn những đứa trẻ đi một mình, vậy nên nhớ đi cùng cha mẹ, bạn bè nhé.