Lâu lắm rồi tôi mới có dịp được ngồi bó gối ngắm đêm trăng xuân trên quê hương mình. Từ bao giờ những xô bồ cuộc sống đã khiến tôi bỏ lỡ vẻ đẹp thanh bình của mảnh đất gắn với thời niên thiếu của tôi? Tôi không còn nhớ rõ. Trong thời khắc ấy, tôi chỉ biết mình hoàn toàn chìm đắm trong vẻ đẹp hoàn mỹ của quê hương đêm nay. Ánh trăng như soi rõ tâm hồn của một người con xa quê lâu ngày trở về khiến trái tim tôi không ngừng thổn thức…
Cánh đồng nơi bạc màu kỷ niệm nay yên ắng đến lạ. Nơi đây từng có tiếng cười nói xôn xao của tuổi hồn nhiên hòa vào tiếng gió ru cành lá, tiếng ếch nhái ngoài đồng dệt thành một điệp khúc làng quê thân thuộc khắc sâu vào trong trí nhớ. Làn sương đêm giăng mắc qua từng cành cây, kẽ lá như một đứa trẻ tinh nghịch đang khám phá từng ngóc ngách khi nó được đến một xứ sở mới. Trong kí ức của tôi, ao quê là niềm cảm hứng đưa ta về lại miền tuổi thơ đã lùi xa. Bởi nó được ký thác bao kỉ niệm buồn vui để ngỏ viền lại trong ta những nỗi nhớ dập dềnh. Mặt ao đêm nay đong đầy mênh mang những áng mây đang du ngoạn trên bầu trời rộng lớn. Tôi thấy trong đó dường như cả nỗi lòng mình: đi khắp muôn phương không biết bao giờ mới lại có dịp trở về chốn cũ làm bạn với cố hương đêm nay đây? Gió xuân nhẹ lướt qua gò má đưa tôi bước ra khỏi những suy tư trở về với hiện thực. Trong gió còn thoang thoảng xuân khí nồng đượm như muốn mang chút hơi ấm mong manh trong đêm nay len lỏi vào trái tim tôi. Trăng đêm nay thật sáng dù chỉ với một mảnh trăng cong như lưỡi hái ai đó bỏ quên trên cánh đồng bầu trời mà cũng đủ mở ra cả một khoảng trời thênh thang hiện ra trước mắt. Tôi ngửa mặt đón lấy những giọt trăng trong vắt có dư vị của hạnh phúc tuổi thơ ngọt ngào ru ngủ những muộn phiền để những cung bậc cảm xúc sâu lắng thức giấc. Mọi giác quan được mở ra, tôi nghe trong đêm khúc nhạc êm đềm của thiên nhiên. Nàng xuân đã lấy khóm tre đầu làng làm cung đàn, mượn ánh trăng làm dây cùng quê hương tôi hòa tấu bản tình ca đưa làng tôi lặng say trong giấc ngát. Phải chăng cô đào và cô lí đã nghe thấy tiếng gọi của mùa xuân mà bừng tỉnh lưu lại trong đất trời chút dấu ấn. Cả không gian miên man một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ mà ngây ngất, khó quên.
Đôi lúc tôi muốn níu giữ thời gian xin hãy dừng lại ở phút giây này để tôi không phải “lớn”, để tôi không phải rời xa quê hương của mình. Nhưng năm tháng vội vã là câu trả lời cho ước vọng ngây thơ thuở ấy. Tôi vẫn rời xa quê hương để đến với chốn phồn hoa ngự trị song tôi biết rằng trong trái tim này vẫn luôn có hình bóng của cố hương thương mến trong mùa đoàn viên sum vầy. Dù có đi bao xa, đến với chân trời nào tôi cũng không thể quên được đêm xuân trên quê hương mình hôm nay.