Trong gia đình người em yêu quý nhất là bà của em. Bà là người gần gũi với em nhất,bà chăm lo cho em từ thuở em sinh ra. Bà ru em bằng những lời hát dịu êm,

Bà em năm nay đã già , mái tóc bà bạc phơ vì bươn chải với thời gian. Khuôn mặt bà đầy đặn, đẹp lão trông thật hiền từ phúc hậu. Vầng trán cao đã có nhiều nếp nhăn. Em nghĩ rằng, mỗi nhăn trên gương mặt của bà là những tháng ngày vất vả của bà. Đôi mắt không thể nhìn rõ như trước nữa nhưng vẫn đoi mắt ấy thật dịu hiền khó tả. Đôi mắt đầy yêu thương trùi mến. Bây giờ lưng bà đã cong em nhớ ngày xưa em còn ỉ eo đòi bà cõng đi mua kẹo hay. Đôi tay đầy nếp nhăn của bà tuy nó không đẹp nhưng đôi tay ấy đã nuôi nấng mẹ em. Bà rất thích lao động và lầm việc như:chăm sóc vười rau của bà , làm bánh.. 

Ngày thơ ấu em được sông trong tình yêu bao la của bà. Bà không đánh em những lúc em làm sai bà chỉ khuyên bảo nhẹ nhàng Bằng những câu hát những câu ca dao êm ái những câu chuyên cổ tích li kì đưa em vào giấc ngủ nồng say. Bà luôn quyên góp tiềm vào những hội từ thiện hay tăm từ thiện bà luôn dạy em những điều tốt đệp và bảo em phải noi gương theo bác hồ và phải kính trên nhường dưới 

Những câu chuyện của bàcủa bà làm cho tâm hồn em thêm phong phú sức mạnh cho em vững tin bước trên con đường tương lai. Và em cũng sẽ làm theo những lời dạy của bà.