Cách đây gần một năm, tôi cứ nghĩ cuộc sống bình yên này sẽ kéo dài mãi. Nhưng điều mà tôi nghĩ lại không thành sự thật. Trong những thế kỉ qua, nước ta đã phải đánh bại giặc ngoại xâm. Và hiện nay, chúng ta cũng phải trải qua một biến cố rất lớn đã gieo cho nhân loại bao nhiêu nỗi đau mất đi người mà mình yêu thương. Nếu chúng ta ngồi khóc thì đại dịch cũng chẳng đi qua và những người ấy cũng chẳng sống lại được. Điều mọi người cần làm bây giờ không phải là bi quan mà đó chính là lạc quan và giúp đỡ các cơ quan chức năng hoàn thành nhiệm vụ. Vì chúng ta là những đứa của đất nước Việt Nam.Đặc biệt là các chiến binh bác sĩ. Họ đã hy sinh cho tổ quố rất nhiều. Phải thức khuyu, dậy sớm để có thể chữa trị kịp thời cho các bệnh nhân. Và tôi cũng đang cố gắng từng ngày thực hiện các bước để tự bảo vệ bản thân. Tuy điều đó rất nhỏ nhoi nhưng sẽ giúp cho các bác sĩ đỡ mệt mỏi hơn. Hãy nghe lời tôi và suy nghĩ v ề điều tôi đã nối nhé!. Nó giúp cho nước ta thoát khỏi tình trạng khủng hoản như bây giờ. Cảm ơn các bạn.