Bài làm
Mùa xuân kéo theo những nét đẹp dịu dàng đã đi qua, cái ánh nắng của buổi sáng mùa hè lại đến để thực hiện nhiệm vụ của mình-mang ánh nắng mặt trời chói chang cùng năng lượng tích cực đến những ngõ ngách tối tăm nhất, những người tiêu cực nhất để khuyên họ sống tích cực hơn mỗi ngày. Những người bán hoa mặc bộ đồ giản dị dắt chiếc xe đạp đầy các loài hoa sặc sỡ. Các nàng hoa phượng vĩ mọc tăm tắp ngay bên đường đang kiêu hãnh khoe sắc. Cô bằng lăng đung đưa từng cành hoa màu tím biếc như muốn đón chào một tháng 6 đầy sắc màu.
Ngày 1/6 lại sắp đến với bao sự đón chờ và vui mừng của các bạn nhỏ. Trong ngày này, có bạn được đi mua sách, mua đồ chơi, ăn kem và chơi đùa thỏa thích với cha mẹ và ông bà của mình. Nhưng nhà tôi thì khác. Chẳng năm nào mẹ tặng quà cho hai chị em tôi. Mãi đến khi tôi lớn, tôi mới nghĩ rằng ngày Quốc tế Thiếu nhi không quan trọng và ý nghĩa đối với mẹ. Tôi lại suy nghĩ tiêu cực hơn rằng mẹ không còn yêu mình nữa. Sáng hôm 1/6, mẹ bảo tôi quét và lau nhà, trưa thì nấu cơm. Tôi buồn lắm, nhưng vẫn phải làm việc nhà thôi. Thế rồi đến trưa, mọi chuyện bắt đầu thay đổi...Tôi học xong rồi xuống tầng 1 xem tivi. Chờ mẹ nấu canh và thức ăn lâu quá, tôi ngủ gật. "Dậy đi con, dậy đi!" - Mẹ tôi nói. Tôi mở mắt ra, nhìn xung quanh. Hóa ra mẹ thương mình nên mới làm bao nhiêu món ngon thế này. Tôi chợt hiểu ra rằng mẹ muốn dạy mình rằng có làm thì mới có ăn tức là nếu tôi làm việc chăm chỉ thì tôi sẽ được ăn ngon và trong cuộc sống cũng vậy. Phải làm việc chăm chỉ mới có thành quả tốt đẹp được. Tôi thương mẹ, ôm mẹ, chỉ muốn nói: "Con yêu mẹ nhiều lắm!" thôi.
Đến tối, tôi thấy nóng người, toát mồ hôi. Chưa kịp nói gì tôi đã nghe tiếng mẹ vừa dịu dàng vừa lo lắng:
- Con bị sao thế? Có thấy nóng không?
Tôi vừa nói với mẹ là C...là mẹ biết ngay tôi bị sốt. Suốt đêm ấy, cứ 5 phút mẹ lại sờ trán tôi. Đến một lúc, mẹ hốt hoảng đi lấy viên thuốc cho tôi. Uống viên đầu, tôi thở khò khè. Mẹ lại đưa thêm viên thuốc thứ hai cho tôi. Kể từ khi uống viên thuốc ấy, tôi dễ ngủ hơn. Lúc đó đã gần 1 giờ sáng, mẹ thấy tôi không sốt nữa, nên thở một cách nhẽ nhõm. Cả đêm đó mẹ thức trông tôi.
Mãi đến tối ngày 2/6, tôi mới kịp ghi vài dòng nhật ký. Mong các bạn đều đọc đến dòng này để nếu đang giận cha mẹ điều gì đó thì nhớ xin lỗi nhé. Có rất nhiều em bé mồ côi và thiếu thốn tình thương của cha mẹ. Cha mẹ có lẽ đã không yêu các em mà bỏ rơi như vậy. So với những em như thế, bạn còn may mắn hơn vì còn có cha mẹ yêu thương. Vậy nên, nếu có nỗi niềm trong lòng, hãy nói thật trung thực với cha mẹ mình. Họ sẽ giúp các bạn bình tĩnh trong cuộc sống hơn.
Kỉ niệm đó là một phần của cuộc đời tôi. Vui nhưng mà buồn lắm. Cuối năm 2019, dịch bệnh bắt đầu bùng phát ở Vũ Hán và một số tỉnh thành ở Trung Quốc. Sau đó, Covid-19 lây lan nhanh trên toàn cầu. Hiện nay, nhà nước vẫn đang nhắc nhở người dân phải chủ động ý thức; các y bác sĩ cũng đang trong tuyến đầu chống dịch. Vì thế nên trong mùa hè này, tôi chỉ mong tình hình dịch bệnh ổn định để lại được đến trường với bao thầy cô và các bạn, được gặp lại mái trường đầy yêu thương.
Mong cho sự ngây thơ và đáng yêu của trẻ em không bao giờ phai mờ và biến mất dù có bao khó khăn và Covid-19 hoành hành. Tôi cũng thương và mong các em nhỏ đang phải chống chọi với căn bệnh ác quái này luôn có niềm tin rằng một ngày nào đó mình sẽ được đi học và lại được bố mẹ hôn và ôm vào lòng. Bên cạnh đó, không phải trẻ em nào cũng được sống trong ấm no, hạnh phúc như chúng ta. Có rất nhiều trẻ em nghèo khổ, không được đi học phải đi làm ngay từ bé để giúp đỡ gia đình, trẻ em lang thang trên hè phố hoặc trẻ em bị bạo hành, lao động quá sức. Vì thế, tôi mong mình có thể giúp đỡ các em trong ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6 này. Cuối cùng, tôi xin chúc trẻ em trên khắp mọi miền đất nước ta, từ các em có hoàn cảnh khó khăn đến các em bị khuyết tật...
...Chúc mừng ngày Quốc tế Thiếu nhi!!!
Bình luận (0)