Dù trời có sập cũng không bao giờ được ngược đãi bản thân mình!
Yêu bản thân là đức tính đầu tiên ta nên có. Im lặng là cách tốt nhất để nhận ra ai mới là nguời thực sự cần ta. Có lần tôi được phép mua bất kì món gì tôi cần trong 1 phút mà không mất tiền. Và bạn biết tôi đã chọn mua những gì không? Tôi mua 1 cái áo dài cho cô em bé bỏng của tôi để em có cái áo mới đến trường, 1 chiếc khăn quàng cổ cho mẹ để tránh những cơn gió mùa đông, 1 cái đồng hồ mới để bố tìm cách giữ lại thời gian như trong những câu cổ tích tôi từng đọc. Tôi nghĩ đủ rồi và cũng vừa hết 1 phút. Bỗng nhiên tôi chợt nhận ra, mình quên mua đồ cho bản thân mình rồi...
Càng trưởng thành tôi càng có những chuyện giấu sâu trong lòng. Không 1 ai chịu nghe tôi giãi bày cả vì nếu có chắc họ cũng có thể sẽ cười nhạo tôi mà thôi...Tôi luôn cố gắng làm hài lòng thiên hạ đến lúc tôi chợt nhận ra đó là chuyện vừa khó lại còn vừa ngu. Thiên hạ muốn ta phải hoàn hảo nhưng ta cảm thấy bản thân mình hoàn hảo rồi vậy tại sao lại thiên hạ lại cho rằng bản thân mình là chưa đâu vào đâu cả! Đôi lúc tôi cảm thấy quá mệt mỏi, nhưng vẫn phải làm những việc mà thiên hạ yêu cầu.
Tôi cùng cô bạn thân đang nhắn tin vui vẻ với cô bạn thân của mình hai đứa làm bạn mới vào lúc đầu năm lớp 6. Cô ấy là Phương Anh. Ừ, nói thật cô ấy khá dễ thương. Tôi với cô ấy trò chuyện với nhau rất vui vẻ bỗng nhiên cô ấy hỏi tôi:
-Ba người cậu yêu quý nhất là ai?
Tôi loay hoay 1 lúc rồi nghĩ mình đang nhắn tin với người ta thì tôi trả lời thế nào cho vừa lòng vậy. Xong tôi vội nhắn lại:
- Cậu
-Gia đình tớ
-Thầy cô
Ghi xong tôi nghĩ chắc đây là câu trả lời vừa lòng nhất rồi. Ấy thế mà Phương Anh nhắn lại 1 câu tụt ngủn:
-Vậy à.
Tôi giật mình, ủa làm sao vậy ta??? Hay mình liệt kê thứ tự sai hả? Tôi vội hỏi ngược lại:
- Còn cậu?
Phương Anh nhắn lại với tôi:
- Bản
-Thân
-Tớ
Đến lúc này tôi đã ngồi im lặng, kiểu gì cũng không làm vừa lòng thiên hạ là đây à?... Tôi còn chưa yêu bản thân mình lấy gì mà đòi làm vừa lòng thiên hạ. Tôi luôn cố gắng làm cho thiên hạ vừa lòng điển hình là 1 hôm cô giáo yêu cầu cắm 1 lọ hoa hoặc 1 giỏ hoa rồi cho điểm. Cả nhóm quyết định mua dụng cụ rồi cùng làm. Ấy thế mà đùng 1 cái mua xong dụng cụ các bạn trong nhóm đưa hết cho tôi làm. Tôi miễn cưỡng đồng ý rồi sau đó để không làm phụ lòng cả nhóm tôi bắt đầu ngồi mày mò cách cắm hoa cuối cùng ra 1 giỏ hoa hình bán nguyệt vô cùng đẹp. Với đầy đủ những màu sắc khác nhau, tôi còn lấy cả bảng tông màu ra để xếp chúng sao cho nhìn hài hòa nhất.
Sau đó, tôi tự ngồi nhìn lại thành quả của mình. Bất giác mỉm cười. Hôm sau, tôi đem đến lớp các bạn đều trầm trồ vì giỏ hoa của tôi, có 1 số bạn ghen tị, một số bạn lại khen không ngớt. Tôi vui lắm. Cuối cùng, cô giáo đã chọn giỏ hoa của nhóm tôi để trưng. Tuy vậy đến lúc trưng nhóm tôi bảo cái giỏ nhìn xấu quá. Chả hiểu sao tụi mình lại mua nó. Rồi lại bảo hoa hơi héo nhỉ, lá lại còn dày hơn hoa.... Ôi trời ơi, đúng là làm hài lòng thiên hạ là chuyện trên trời mà! Lần sau, tôi sẽ không nhận nữa tôi sẽ để cả nhóm cùng làm.
Cuối cùng, tất cả những việc tôi đã trải qua, làm tôi nảy sinh suy nghĩ cuối cùng:
Chẳng ai hiểu được bạn đau khổ bao nhiêu, chẳng 1 ai có thể hiểu được, không một ai...Hãy tự tâm sự với chính bản thân! Có lẽ điều đó là tốt nhất...
Bình luận (0)