Bà rất yêu chúng ta,bà luôn làm tất cả mọi thứ để chúng ta vui cười .Nhưng chúng ta đã bao giờ tự hỏi rằng bà có khỏe không hay cứ bắt bà làm trâu làm ngựa cho chúng ta. Đã bao giờ hỏi bà có đâu lưng không ,đau chan không để cháu bóp chân cho bà . Mà khi chúng ta làm rơi một thứ không đáng quan trọng mà bắt bẻ bà phải nhặt thứ đó cho mình mà mình biết bà bị đau chân.Khi mất đi một thứ quan trọng xong bắt đầu người ta mới biết trân trọng nó thì đã xa mãi là xa rồi nên các bạn phải biết trân trọng những gì chúng ta đang có.Nếu đã ra đi mất rồi mà mình mới hiểu thì khóc lúc đấy chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.Đó là đối với các bạn.Còn tôi:
Đối với tôi bà là một người thân quý giá của tôi .tuổi thơ bà luôn ru tôi ngủ từng câu hát à ...ơi vang lên.Ôi thôi,những ngày ấy đã xa thật là xa rồi.tôi rất yêu bà ngoại của tôi.
Bình luận (0)