Bố ơi!!! Sau khi nghe câu chuyện bố kể con xúc động lắm. Con cảm thấy khi con bướm chết bố đã rất ân hận, mặc dù bố đã chăm sóc nó khá cẩn thận và chu đáo : Lấy hộp bia cũ nhét đầy lá và cỏ rồi nhốt con bướm đó. Bố nói: Bố không thể giữ được con bướm ở bên mình đã thấy rằng bố vẫn còn rất day dứt trong lòng vì cái chết con bướm ấy! Rồi khi con lớn đã biết đi xe đạp, khi bố đẩy xe giúp con, con đã nói: "thả ra bố ơi" bố đã sững người, con nghĩ bố đã rất buồn khi nghe câu nói ấy nhưng bố lại đáp lại rất nhẹ nhàng: "đạp mạnh lên con giữ chắc tay lái!" rồi bố còn động viên con nữa, điều đó khiến con rất vui! Bố biết rằng mình không được mắc sai lầm như chuyện con bướm nhỏ đó nữa, bố đã sẵn sàng buông bỏ sự ích kỉ của mình đi, vì bố biết rằng nếu không buông bỏ, con sẽ như chú bướm bị đó, bị vứt bỏ sự tự do của riêng mình... Bố chỉ muốn con làm một chú bướm có thể vươn cách lên trời xanh! Con biết bố rất yêu thương con, nhưng đừng vì quá yêu thương mà lại bao bọc, nâng niu quá bố nhé! Hãy cho con tự do, cuộc sống tự lập của riêng mình!
CẢM ƠN MN ĐÃ ĐỌC BÀI VIẾT CỦA MÌNH, HÃY BÌNH LUẬN CÁC KHÚC MẮC, SAI LẦM CỦA MÌNH Ở CHỖ NÀO KHÔNG VỪA Ý NHÉ!!!
Bình luận (0)