Trong cuộc sống, đôi lúc chúng ta có cái này và không có cái nọ, như một đĩa bánh kem bạn có mà mình không có, có bộ váy đẹp mà bạn không có nhưng chúng ta có. Nhũng thứ đó chưa phải là quý giá nhất, thứ quý giá nhất của chúng ta chính là những người mẹ hiền. Không gì có thể ngăn cản được tình yêu sâu nặng của mẹ đối với chúng ta. Hôm nay em muốn chia sẻ cảm xúc của em và người mẹ hiền đã nuôi dạy em từ bé đến giờ.
Từ nhỏ em cứ tưởng rằng mẹ của em không phải là mẹ của em, nhưng điều đó là sai. Mẹ của chúng ta vẫn là mẹ của chúng ta, đó là điều dĩ nhiên. Nếu trong cuộc đời thiếu mẹ thì chúng ta không thể có được như ngày hôm nay: được cắp sách tới trường, được bảo vệ an toàn, được ăn những bữa cơm do tay mẹ nấu,... Khi nhỏ em cũng tưởng rằng mẹ không quan trọng, nhưng em đã suy nghĩ hoàn toàn sai lầm. Mẹ luôn là người quan trọng nhất, mẹ luôn là người tốt nhất, mẹ luôn là người quý giá hơn những thứ khác mà em có được.
Bao lâu nay, em chỉ muốn nói với mẹ một câu ngắn gọn nhưng chứa đựng bao nhiêu tình cảm sâu sắc của em đối với mẹ: " Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm". Nhưng tất nhiên, em không thể nói được vì em ngại ngùng. Nhưng không hiểu sao, mẹ luôn coi em là con gái yêu nhất của mẹ nhưng em luôn ngại ngùng nên chưa thể nói lên tình cảm của em được. Vào những ngày 20/10 hay 8/3, em chỉ viết thiệp tặng mẹ rồi lẩn chốn đi và khóc. Nhưng em sẽ cố gắng để mùng 8/3 em có thể chúc mừng mẹ lần đầu tiên trong cuộc đời.
" Mẹ ơi, con chúc mẹ mùng 8/3 thật xinh đẹp, khỏe mạnh và gặt hái được nhiều thành công, mẹ nhé" - đó là câu nói của em dành cho mẹ lần đầu tiên, đó cũng là cảm xúc chân thật nhất của em dành tặng mẹ.
Cảm ơn thầy cô đã chú ý lắng nghe bài viết của em, bài viết của em đến đây là kết thúc.
Bình luận (0)