Bài văn trên muốn nhắc nhở chúng ta rằng, dù gặp bất cứ điều gì thì hãy cứ nhẫn nại, cố gắng tìm mọi cách để đạt được mong muốn! Vì thế cuộc sống vốn dĩ không thể biết trước được điều gì, con người luôn phải đối mặt với những khó khăn, thách thức theo những cách bất ngờ nhất. Vị thiên sư có một tấm lòng nhân từ muốn cứu con vật kia và đã thành công. Nhưng bây giờ, rất ít người như vị thên sư kia, bởi vì họ biết làm vậy sẽ bị cắn. Họ chỉ nghĩ cho bản thân phải sống tiếp nhưng lại chưa chưa nghĩ cho một con vật nào xung quanh. Và đó còn gọi là sự phân biệt người và động vật.Nhưng không phải trên đời này ai cũng tốt như thiền sư ấy cả , một số người không có nhân tâm nhẫn tâm phá hoại nơi ở , phá hoại thức ăn của muôn thú khiến chúng chịu nhiều thiệt hại. Cho dù mọi người phớt lờ một người gặp nạn, mình hãy giúp đỡ họ bằng khả năng của mình.Vậy bài học ở đây là khi ta gặp khó khăn, người mạnh mẽ, nghị lực sẽ chọn cho mình một cái nhìn thật lạc quan để suy nghĩ và hành động vượt qua khó khăn đó thay vì suy nghĩ một cách tiêu cực mù quáng. Vì vậy ta cần ca ngợi tính lương thiện của nhà sư và cho chúng ta biết rằng phải sống lương thiện đừng tính toán làm gì dù kể là một đồng xu vì cho đi sẽ được nhận lại và có thể mình còn nhận lại nhều hơn thứ mình cho đi. Nhà Sư thật đáng ngưỡng mộ và học tập. vị thiền sư đã cứu một con vật với tấm lòng từ bi và lương thiện của mình. Sau khi đọc câu chuyện trên em đã rất nể phục vị thiên sư kia. Và mong những bạn đọc được đều có thể thay đổi mình và cả em.
Bình luận (0)