Trong cuộc sống bộn bề hàng ngày, có quá nhiều thứ khiến tôi phải phân tâm như chuyện học hành, bạn bè, gia đình...Đôi khi tôi lại vô tâm với những điều gần gũi và giản dị nhất quanh mình đó là quan tâm đến người phụ nữ luôn chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho tôi hàng ngày. Người mà tôi muốn nói đến chính là mẹ. Chắc chắn trong cuộc đời này không gì có thể diễn tả nổi tình cả bao la, sâu nặng mà mẹ dành cho tôi và những điều ngược lại của tôi dành cho mẹ. Có những lúc tôi sai, quên chưa làm bài tập cô giao, mẹ thường không mắng chửi mà ân cần chỉ bảo cho tôi điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Mẹ được ví như cô giáo mẫu mực trong cuộc sống của tôi. Chính vì vậy, tôi có dành suốt cuộc đời để báo đáp cũng không hết công ơn sinh thành, dưỡng dục của mẹ, cha. Thế mà cũng có dịp ngày 20/10 hay mồng 8/3 tôi lại vô tình quên gửi cho mẹ lời chúc cũng như món quà mà tự tay tôi làm để tặng mẹ. Tôi thấy nuối tiếc vô cùng. Tôi muốn hét thật to lên: Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, đứa con gái bé bỏng sẽ không bao giờ như thế nữa, con muốn nói với mẹ những điều sâu thẳm tự đáy lòng: Con yêu mẹ vô cùng, mẹ là người tuyệt vời nhất trên cuộc đời này với con, con cảm ơn mẹ đã mang con đến cuộc đời này!