Đất nước tôi những ngày này,luôn luôn cập nhật những thông tin nóng hổi mà ai cũng quan tâm đó là số người mắc Covid là bao nhiêu,ở tỉnh/thành phố nào , dịch bệnh diễn biến ra sao...Cả đất nước Việt Nam đều dõi theo từng bước chân của những y bác sĩ ở tuyến đầu đang gồng mình chống đại dịch.Như bao nhiêu cuộc chiến đấu oanh liệt trong lịch sử,toàn dân cùng một ý  ,coi"Chống dịch như chống giặc".Những đội ngũ bác sĩ,cán bộ nhân viên y tế tiên phong đối đầu với hiểm nguy,ngày đêm bảo vệ tính mạng cho hơn 90 triệu người dân,gác lại hạnh phúc riêng để xông pha vào cuộc chiến chống Covid-19.Hình ảnh những chiến sĩ áo trắng với vết khẩu trang in hằn trên mặt,những bộ quần áo nóng bức đến vã mồ hôi mặc trong nhiều giờ liền , thậm chí những nữ bác sĩ phải cạo đầu để tiện việc mặc quần áo bảo hộ,họ quên đi sức khỏe của chính mình,những ngày làm việc xuyên ngày đêm,ăn không đúng bữa,ngủ không đúng giờ ,da sạm đi ,mắt thâm quầng.Ấy vậy mà họ vẫn tận tụy với công việc,cật lực từng phút từng giây, giành giật kéo bệnh nhân khỏi ranh giới giữa sự Sống và cái Chết.Nhưng...đằng sau sự cứng rắn ấy,vẫn có những giây phút khiến mọi người rơi lệ,là nỗi đau đến tột cùng khi người con thảo không thể về tiễn biệt mẹ lần cuối,là giọt nước mắt nóng hổi của người mẹ nhìn đứa con thơ 5 tháng tuổi khóc ngằn ngặt đòi sữa ,là nỗi nhớ nhung, đôi mắt thương xót của người mẹ nơi quê nhà chỉ có thể nhìn con qua màn hình TV khiến bao người rơi lệ.Họ thực sự đáng được tuyên dương-những người lính thầm lặng luôn có mặt từng phút giây trong cuộc chiến đấu gian nan,vất vả này.