Từng là đứa trẻ con ngây thơ vô lo vô nghĩ nên hẳn không ai quên được không khí Trung thu hồi xưa. Ngày ấy không giống bây giờ, vào đúng rằm Trung thu là cả làng kéo nhau ra nhà văn hóa xem múa lân, phá cỗ, rước đèn. Nghĩ lại thực sự rất vui, thật bồi hồi làm sao.

Tôi còn nhớ lúc đó mình còn nhỏ lắm, tầm năm hay sáu tuổi gì đó. Đến Trung thu, tôi vòi bà mua cho cái đèn lồng để có cái đi chơi với chúng bạn. Xong tối đến, vội và mấy miếng cơm, thay quần áo đẹp, rồi cả bọn kéo nhau đi ( người đầu đoàn đương nhiên là chú tôi rồi, nhưng chỉ hơn tôi có sáu tuổi :>> ). Mới có đi gần đến nơi mà đã thấy lúc nhúc người đứng xem đông nghịt, tiếng trống, chiêng vang tưng bừng. Đấy là khi họ đang tập dượt trước buổi diễn. Sân nhà văn hóa không to lắm nên muốn tìm được chỗ lí tưởng để xem thì cũng khó, nhưng đấy là với người khác chứ chúng tôi luôn có chỗ bí mật để đứng. Ai nghe đến chỗ này cũng không ngờ luôn. Đó chính là... cái nóc bể nước đã xây kín để tránh có đứa không cẩn thận té vào. Cái " nơi đắc địa này" phải nói là xem trọn từng khoảnh khắc mà không phải chen chúc. Thật tuyệt đúng không?

Chọn được chỗ " vip" rồi thì đã đến lúc thưởng thức màn biểu diễn tuyệt vời của các nghệ nhân rồi. Tiếng trông bắt đầu đệm kèm tiếng chiêng mở màn cho con lân màu vàng ra chào. Màu lông của lân ánh lên vàng rực, lóng lánh kiêu sa dưới ánh đèn. Nó uốn lượn, đứng bằng hai chân sau,... theo điệu nhạc vang lừng. Nó đi quanh, chọc ghẹo mấy đứa nhóc khiến chúng vừa thích vừa sờ sợ. Còn chúng tôi ngồi cười thích chí lắm. Ông Địa với cái quạt mo đi đi lại lại theo lân với cái dáng gây cười, đôi khi nghịch ngợm đánh và mông lân một cái. Rồi sau một hồi, con lân đỏ đi ra. Màu lông của nó cũng chả kém cạnh so với con màu vàng. Nó múa lượn kết hợp với co còn lại tạo nên cảnh tượng tuyệt đẹp. Tôi nhìn chăm chú không rời mắt khỏi chúng. Tôi ước ao tôi có thể nuôi được những con thú đẹp mê li như vậy. Một ước mơ trẻ con nhỉ?

Sau múa lân là màn giao lưu với chú Cuội và chị Hằng. Họ vui tính lắm, lại có dung mạo như tượng đúc nữa làm tôi rất vui. Nhưng màn mà cả tôi và mấy đứa nhóc mong chờ lại không chỉ có thế. Niềm vui phá cỗ và rước đèn mới thú vị. Ăn bữa cỗ đầy, sau đó đi cả đoàn dọc theo con đường làng trải ánh trăng vàng quả là chẳng gì sánh được. Các bạn phải biết là lúc đó cảm giác như lên tiên vậy.

Sau bao năm, Trung thu thay đổi. Không còn múa lân, phá cỗ, rước đèn chung nữa. Tất cả chỉ là có trong từng gia đình thôi. Và nhất trong thời kì dịch bệnh đang hoành hành thế này lại càng hiếm những buổi phá cỗ, thưởng trà, ngắm trăng trong đêm Trung thu sum họp đoàn viên vui vẻ nữa. Chỉ vì Covid mà có những gia đình phải xa cách. Thật buồn biết bao nhiêu, đúng chứ??