Đã bao giờ bạn đã từng nghĩ sẽ đến ngày cả thế giới liên tục có những cuộc khủng hoảng, từng người từng người một đã bị cướp đi sinh mạng trong một không khí đầy tĩnh lặng và u tối, đau đớn biết bao khi dân số cứ giảm hàng chục, hàng trăm người theo từng ngày mà không hề ngừng nghỉ, nhiều đứa trẻ nhỏ vô tội đã bị mất đi bố mẹ và người thân trong sự ngây thơ ,hồn nhiên không hiểu chuyện. Ngay đến chính bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ về việc đó và tôi tin chắc rằng nhiều người cũng như tôi. Chính vì sự chủ quan và vô tâm ấy, toàn thế giới chúng ta nói chung và toàn nước Việt Nam nói riêng chỉ trong chốc lát đã phải bao trùm trong một mối đe doạ vô cùng đáng sợ, nó đặt biệt ghê gớm và lại cực kì nguy hại. Nó mang tên nCoV bắt nguồn từ Vũ Hán (Trung Quốc)

   Và những lúc này đây là những lúc nguy cấp, cần thiết để đánh bại lại sự nguy hiểm vô cùng của đại dịch. Trong đó, luôn sự hy sinh thầm lặng của những chiến áo trắng nơi tuyến đầu chống lại đại dịch. Bác sĩ luôn là lực lượng ở tuyến đầu, mặc cho những ngày khó khăn gian lao, không có ngày giờ ngủ, nghỉ và không tránh những căng thẳng áp lực tột độ, khả năng lây nhiễm cao thậm chí kiệt sức đến đột quỵ, ngất xỉu và nguy cơ tử vong không thể tránh khỏi. Gánh nặng, áp lực chồng lên vai nhỏ bé của một người bác sĩ về sinh mạng của mọi người dân trên cả nước. Một sứ mệnh vô cùng cao cả nhưng đâu đó họ vẫn không nản chí không ngần ngại mà tiến thẳng lên, xông pha trong mọi ổ dịch, cao điểm của vùng bệnh, ngày đêm lấy mẫu xét nghiệm, kiểm tra bệnh nhân, xét nghiệm cho từng người, đâu đó họ còn phải mặc những bộ đồ không thoải mái, đeo khẩu trang đến khó thở, người mùi cồn mùi thuốc và đôi lúc ăn uống không được lành mạnh kể cả việc nhịn đói, họ thật dũng cảm khi luôn đặt sức khoẻ của mình ở cuối cùng, tạm gác bỏ đi tình cảm, hạnh phúc riêng tư của chính bản thân họ, gia đình của họ để ngày đêm trực, canh gác và làm việc không có giây phút ngừng nghỉ cho đàng hoàng. Những tấm gương điển hình như: Bác sĩ Trịnh Hữu Nhẫn trưởng trạm y tế xã Phước Lộc, huyện Nhà Bè, TP.HCM da quá đời trong công tác chống dịch hay chị Thùy Trinh (nữ hộ sinh của Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bình Dương), đã tử vong do nhiễm COVID-19 dù chị đang mang thai hơn 20 tuần ngoài ra còn nhiều chiến sĩ khác đã hi sinh trong nỗi đau thương tâm của chính người nhà.

    Phải, tôi gọi họ là " những thiên thần áo trắng"  bởi lẽ sự dũng cảm của họ với một trái tim nhiệt huyết vì đất nước đã làm cho chính bản thân tôi cảm thấy mình thật sự nhỏ bé và không làm được gì.

    Nhưng các bạn đừng lo, hãy trân trọng những công lao và không lãng phí công sức của những chiến sĩ bằng cách tham gia các hoạt động bảo vệ bác sĩ, đặt biệt là HÃY Ở NHÀ, thực hiện nghiêm túc các nguyên tắc chống covid, không có hành vi chống đối, khai thông tin sai lệch sự thật về dịch bệnh, trốn tránh trắc nghiệm về những hành động thiếu suy nghĩ như: tụ tập đông người, chống đối nhà nước,... Đó là cách duy nhất cho thấy được sự trân trọng và tấm lòng thành của bạn đối với sự hi sinh thầm lặng của họ.                         

"CHÚNG TÔI ĐI LÀM VÌ BẠN, BẠN Ở NHÀ VÌ CHÚNG TÔI"

Bản thân em khi viết ra bài văn này, em vô cùng biết ơn "những thiên thần áo trắng" cảm ơn những bác sĩ tốt bụng đã tạo ra cho chính bản thân em đã có một bài học tưởng nhỏ nhưng lại vô cùng to lớn và để lại rất nhiều trong lòng em. Một lần nữa em xin thật lòng cảm ơn