nên giúp đỡ và yêu thương những người cần giúp đỡ một cách đúng đắn .Đừng cho người cần giúp đỡ con cá mà hãy cho họ chiếc cần câu ,dạy người đó những khó khăn mà họ đang cố gắng vượt qua bằng sự quan tâm và tin tưởng của mình ,bạn bè và những người thân xung quanh người đó đối đối với họ. Tôi cũng vậy ,tôi đã từng trải qua cảm giác đó .Và ngay bây giờ tôi sẽ về câu truyện mà tôi vừa nhắc đến :

5 năm trước, tôi từng có một người bạn thân sống gần nhà,cậu ấy tên là Tuấn và cũng học chung lớp mẫu giáo với tôi . Hồi đó ,ba mẹ chúng tôi vẫn hay cho chúng tôi qua nhà nhau chơi ,mỗi lần đến nhà Tuấn , tôi được cậu ấy đón tiếp như một vị khách đặc biệt . Tuấn mời tôi ăn những chiếc bánh ngon nhất và chơi đồ chơi mới mà mẹ mới mua cho tuấn cùng cấu ấy.Nhưng cuộc đời mỗi người đâu phải cứ thuận buồm xuôi gió đâu . Cho đến một ngày ,điều không may đã xảy ra ,trên đường đi học về tuấn đã bị một chiếc tải đâm vào và phải nhập viên gấp . Đến khi cậu tỉnh dậy và nghe được cuộc trò chuyện từ bác sĩ với bố mẹ cậu  rằng: " Các vị hãy đưa cháu về và chơi với cháu một cách vui vẻ trong ba tháng cuối đời của cháu tuấn."Nghe bác sĩ nói vậy : Mẹ Tuấn vừa khóc vừa la lớn hỏi: " ba tháng cuối đời của cháu Tuấn là sao hả bác sĩ?". Bác sĩ giọng trầm buồn bã nói :" Cháu Tuấn bị máu nhiễm trùng khá nặng ,chúng tôi  không thể chữa được ". Nghe vậy ,Tuấn liền rơi nước mắt. Cậu đã tâm sự chuyện này với tôi . Tôi đã nói với cậu rằng :" cậu không được nản ,hãy kiên cường lên , tớ sẽ cùng cậu chống chọi với căn bệnh này và tớ tin rằng chúa trên trời sẽ phù hộ cho cậu" .Nghe xong ,Tuấn có động lực ,cậu lau nước mắt và nói :" Cảm ơn cậu đã tiếp thêm động lực cho  tớ". Và rồi điều kì diệu đã xảy ra, ba tháng sau sau  khi đi khám về cậu nói với tôi rằng cậu đã khỏi bệnh,tuy rằng nó đã cướp đi một bên chân của Tuấn nhưng Tuấn cũng rất vui làm tôi cũng vui theo .Sau khi xuất viện, Tuấn đã đi học lại , ban đầu cả lớp cậu ấy thấy Tuấn trong hình dạng mất đi một bên chân liền cười và chê bai ,tránh xa cậu. Vì thế mà cậu ấy khóc rồi bỏ học.Tôi hiểu được cảm giác của Tuấn nên hằng ngày sang nhà cậu ấy và giảng bài cho cậu ấy bài học hôm nay tôi học.Ban đầu chúng tôi học có vẻ khó khăn nhưng cậu vẫn cố gắng vượt qua. Mỗi tối cậu đêm chăm chỉ lên mạng làm những bài toán khác. Có lúc cậu phải giải bài toán đó mất đến 3 ngày, nhưng không nản và cậu cũng tiến bộ dần . Tuấn cũng biết rằng tôi rất kém về các hoạt động trường tổ chức và cậu cũng khá giỏi nên cậu đã dạy tôi một số môn như cờ vua,bơi lội ,cầu lông,.... .Tuy rất khó khăn nhưng hai chúng tôi đều cố gắng, sau bao nhiêu năm cố gắng tôi được nhiều giải thưởng các môn như bơi lội , cờ vua,cầu lông ,... và Tuấn thì đi thi các môn toán ,tiếng anh và cũng được nhiều giải thưởng như tôi. Nhưng chỉ sau  vài năm thì gia đình Tuấn đã phải chuyển đi ,trước khi nói lời tạm biệt cậu đã vừa khóc, vừa nói:"Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tớ trong thời gian ,tớ rất biết ơn cậu vì đã cùng tớ chống chọi với căn bệnh mà tớ đã trải qua.Tuấn vừa dứt lời tôi đã tuôn trào nước mắt ,hai hàng nước mắt tôi chảy dài cho đến khi chiếc xe cậu ấy đi khỏi."Tuấn à , nếu cậu đọc được bài viết này của mình thì cậu nhớ gửi cho tớ bài của cậu nha"

Nếu thấy hay các bạn nhớ ủng hộ và thêm sao cho mình nha