Đời người ngắn dài vô thường,chẳng ai biết trước ngày mai sẽ như thế nào,tương lai sẽ ra sao.Nhưng chúng ta đều hiểu rằng ,ai rồi cũng sẽ có lúc buồn bã,cũng có lúc thương tâm,cũng có lúc gục ngã hoàn toàn trước cuộc sống.Và cái họ cần nhất khi ấy,có lẽ chính là được quan tâm.
Quan tâm có rất nhiều cách nhưng trước hết,nó phải là đến từ trái tim thiện lương,tự trong lòng muốn quan tâm người khác chứ không phải đầu cơ trục lợi,dùng từ "quan tâm" để dẫm lên nỗi đau của người khác.Ngày trước,tôi từng xem một video trên youtube của một người đến tặng lương thực và một ít đồ hằng ngày cho một ông lão ở một "căn nhà rất nát".Dưới phần bình luận nhiều người khen ngợi cử chỉ đẹp của anh,cho rằng đây là trái tim biết cho đi,biết yêu thương và quan tâm đến những mảnh đời bất hạnh vô cùng của xã hội.Thế nhưng trong video,tôi chỉ cảm thấy khó chịu vì anh kia quay hết góc này đến góc khác căn nhà thê thảm của ông lão rồi bảo "Đây chắc là căn nhà thê thảm nhất Việt Nam","Ông ở trong này không sợ chuột nó vào à?" ,"Sao con cái không nuôi ông?".Từng câu nói tưởng như rất "quan tâm" nhưng thật ra lại đâm ngang,đâm xéo vào trái tim của ông già vốn đã rất khổ.Nhìn thấy ông ấp úng trả lời,thấy ông cúi sát mặt xuống để không lên video,thấy ông nói "đừng quay nữa" trong bất lực.Anh kia cho ông lão được can dầu ăn,vài kg gạo nhưng lại lấy đi gần như là tất cả sự tự tôn của ông lão nghèo.Nhưng gần như mọi người đều khen ngợi,dùng những ca từ có cánh cho anh chàng kia.Nhưng nếu thử đặt mình vào vị trí kia,có ai cần cách quan tâm đầy đâm chọt kia không chứ? Đâu phải quan tâm là khoét ra những vết thương đau nhất trong lòng người đang tổn thương,là nhà ông nghèo nên ông không sợ chuột ngủ cùng ,là ông không lấy được vợ,con nuôi của ông cũng bị chết đuối vài năm trước,là anh chị em của ông cũng chẳng ai đủ khá khẩm để nuôi ông bởi họ cũng có cuộc sống riêng của chính họ? Nói nhẹ nhàng thì là quan tâm nhưng vô duyên còn nói nặng thì là đang đục khoét nỗi đau của người khá để câu view kiếm lợi cho bản thân.Cách quan tâm của anh này rõ ràng là làm cho người được quan tâm thêm đau lòng.Nhưng cách quan tâm ấy còn lan rộng trong rất nhiều người,thậm chí là gần đây nó mới được phản ảnh nặng nề như kênh Sài Gòn ngày nay.Bởi vì sự quan tâm thì ít mà khinh bạc thì nhiều của người chú làm video.Thật sự tất cả chúng làm tôi rất sợ hãi,Nếu một nhày mà ai trong chúng ta cũng như vậy,đục khoét nỗi đau của người khác làm niềm vui cho bản thân.Thì liệu một ngày,phải chăng sẽ chẳng còn ai cần "quan tâm" nưaz? Nó sẽ chỉ làm cho người ta sợ hãi và trốn chạy ?
Quan tâm vốn là một hành động đẹp,yêu thương và giúp đỡ một người có hoàn cảnh khó khăn chưa bao giờ là sai.Thế nhưng quan tâm như thế nào lại là một chuyện khác.Tùy theo trường hợp,mà hãy quan tâm đúng cách để người đang tổn thương được ủi an,ấm lòng chứ không phải là tổn thương,tự ti.
Giống như trong câu chuyện trên,rõ ràng cậu bé không hề nói gì cả chỉ ôm ông lão mà thôi nhưng nó lại khiến ông lão được an ủi và ngừng khóc.Có lẽ ,trong những lúc đau đớn và tuyệt vọng nhất,người ta cần không phải là vài ba câu nói "hỏi thăm" hay những lời sáo rỗng như "không sao đâu,rồi sẽ qua thôi" mà là cái ôm ấm áp để người ta có thể cảm nhận ấm áp của sự sống, có thể được an ủi phần nào.Điều đó lại làm tôi nhớ đến bờ vai của ba ,mỗi khi tôi xui xẻo nhất,mệt mỏi nhất,thất bại nhất,khóc một trận thật lớn đôi khi là ngủ quên mất trên vai ba.Khi đó ba sẽ chẳng nói gì hết,chỉ nghe tôi nói và để tôi khóc.Sẽ không nói "Sao con ngốc thế,còn để bị lừa?" cũng không bảo "Sao khó khăn bằng ba đi làm vất vả nuôi con?".Chỉ đến khi đám tang của ông ngoại,tôi lại thấy ba khóc, đó cũng là lần đầu tiên và lần duy nhất.Tôi thấy ba tựa vào vai mẹ khóc,khoảnh khắc lúc ấy ,tôi mới hiểu ra rằng:Hóa ra sự tồn tại là tốt nhất của sự an ủi,hóa ra im lặng và lắng nghe là cách tốt nhất để xoa dịu.Và có lẽ những cái ôm ,những bờ vai ,những sự giúp đỡ thiết thực nhất mới chính là sợi dây kéo người tuyệt vọng ra khỏi bóng tối.Hóa ra ai cũng cần được quan tâm nhưng mấu chốt là hãy quan tâm đúng cách.
Không ai quy định hay bắt bạn nên quan tâm một người thế nào.Thế nhưng nếu có thể,hay quan tâm một cách thật tinh tế với những người mà bạn yêu thương,để họ chịu ít tổn thương nhất.Và hãy quan tâm bằng cả trái tim,đừng quan tâm bằng sự ích kỉ nhé! Bạn cho đi cái gì thì sau này bạn cũng sẽ nhận được cái tương tự mà thôi.Đời người chẳng ai biết trước ngày mai như thế nào nên hãy làm những việc hôm nay thật tốt,để bản thân không hối hận và để trái tim của bản thân thanh thản không áy náy,nếu quan tâm xin hãy quan tâm đúng cách ,nếu yêu thương xin hãy yêu thương đúng chỗ để người tổn thương dược chữa lành nhanh nhất ^^
Bình luận (0)