Trong buổi đêm , khi mà thứ ta thấy chỉ là bóng tối .Thì từ xa xa đầu làng, hiện dần những ánh sang màu đỏ càng ngày càng hiện rõ hơn. Mấy bọn thằng Nam nó đi chơi Tết Trung Thu. Tay chúng nó đứa nào cũng cầm biết bao nhiêu thứ nào là bánh kẹo từ cửa hàng bà Hoa, nào là chiếc đèn nhiều hình dáng mà ông Năm làm cho chúng nó sáng nay . Đứa nào nét mặt cũng vui tươi,rộn ràng. Trong lúc tôi đang say đắm vào cảnh ấy thì một tiếng gọi cất lên hình như là của thằng Hùng : '' Ê! Bách đi chơi không?''. Tôi quay lại nhìn mẹ tôi trong bếp dường như là mẹ đã biết tôi muốn gì mẹ bảo : '' Cứ đi đi  nhưng phải về sớm đấy nhé'' . Lòng tôi rộn lên cái cảm giác nôn nao, háo hức liền chạy ngay ra ngoài . Bên ngoài,tiết trời mùa thu đã se se lạnh nhưng tôi không cảm nhận được điều đó, niềm vui sướng khi được đi chơi làm tôi chỉ thấy có ông sao , ông trăng ,và cả chị Hằng thôi. Chúng nó cùng tôi làm thành một đoàn rước đi khắp nhà này sang nhà khác, xóm này sang xóm kia.Đoàn người mỗi lúc một đông đến nỗi làm rộn rã cả bầu trời đêm.Chúng tôi đi qua đình làng và thấy bà Hoa bà gọi tôi lại và cho tôi vài cái kẹo và một chiếc đèn chắc là ông Năm gửi.Chúng tôi vừa đi vừa chạy nhảy tung tăng.Đi qua đình làng là thấy cái con đường bê tông trong mới đẹp làm sao (lúc đó ở quê tôi đa số là đường đât)Tuy đã là đường bê tông nhưng cảnh vật xung quanh vẫn không thay đổi. Đi trong buổi đêm , chúng tôi thấy cánh đồng như là một bầu trời thu nhỏ với ánh sáng đỏ,xanh từ những chiếc đèn ông sao và những chú đom đom . Cảnh vật lúc đó đã làm tôi và các bạn cảm thấy xúc động. Vậy rồi chúng tôi đi vài vòng rồi lại quay lại cái đình làng. Chúng tôi thấy là những mâm bánh keo và bên cạnh là bố mẹ tôi cùng nhiều người khác với nét mặt tươi cười chào đón chúng tôi.Hóa ra mọi người đã chuẩn bị điều này tôi nhìn bố mẹ như muốn nói con cảm ơn .Rồi chúng tôi chia nhau vào các mâm kì lạ thay thằng nào cũng ham mấy thứ bánh kẹo nay mà sao hôm nay chúng nó rất hòa đồng.Khi ăn chúng tôi và mọi người trong làng quây quần lại làm náo nhiệt cả một bầu trời. Xong một hồi, chúng tôi giải tán đã đến lúc về nhà nhưng đứa nào đứa nấy chừng chưa muốn về , tiếc cái sự vui vẻ đó , tiếc sự rộn rã nhưng rồi tôi cũng về nhà và mơ những giấc mơ đẹp. Kỷ niệm này đã là hơn 10 năm về trước nhưng tôi vẫn nhớ mãi cái ngày ấy cái ngày vui vẻ nhất, náo nhiệt nhất - ĐÊM TRUNG THU-