Trong gia đình em,người em yêu thương nhất chính là ngoại của em.

Bà em năm nay đã ngoài 70 tuổi rồi. Mái tóc bà màu muối tiêu, đôi mắt bà không còn nhìn tinh anh như lúc trước nữa mà bây giờ đôi mắt ấy hiền hậu đến khó tả, đôi mắt hiền dịu trìu mến. Làn da của bà cũng không còn mịn màng như trước nữa mà thay vào đấy là làn da xám xị nhăn nheo vì thời gian. mặc dù đã lớn tuổi rồi  nhưng bà em vẫn khoẻ mạnh lắm ,một mình bà còn có thể cấy hết  hai sào ruộng. Có lần mẹ em bị đau ruột  thừa  nên em ở với bà . Bà đã làm cho em bao món ăn mà em thích nhất, như thịt kho tàu, canh thịt viên do bà làm,...Tối hôm nọ, sau khi đi học về đúng lúc ấy , không may trời đổ mưa do không đem áo mưa vì thế em chạy về một mạch ko may dính mưa nên ốm , cả đêm bà thức để chăm em em biết bà đang lo cho em lắm nhưng em cảm thấy có lỗi với bà vì không để ý bản thân mình. Bà đã thức suốt đêm ấy và chăm em từng tí một, khi em tỉnh dậy thấy bà ngồi cạnh giường em nhìn bà có vẻ vẫn lo cho em lắm . Khi biết em dậy ,bà cũng dậy nhưng ko trách em mà câu đầu tiên bà hỏi em: " con thấy trong người thế nào rồi hả Nghi ? con có cảm thấy chóng mặt không Nghi? "

Em lắc đầu rồi đáp lại bà , nhìn bà lúc ấy vui lên hẳn. Dường như từ đó lúc nào em cũng ở với bà mọi lúc mọi nơi , em và bà như hình với bóng. Còn có lần em bị bắt nạt , bị đánh chảy máu đầu, chính ngoại là người giải vây cho em và đưa em vào trạm y tế,em vui lắm.  Cho đến giờ khi lên lớp 6, vào một này đẹp trời bà đã mất trước mặt em, trước khi bà mất bà đã dặn dò em rất kĩ,  những câu nói ấy khiến em nhớ đến bây giờ vẫn không quên câu đó là:

   "  Nghi à ,cố lên con bà luôn tự hào về con đứa cháu ngoan, đáng yêu nhất của bà, con  chịu được mà bà tin con sẽ đứng dậy và mãnh mẽ con hãy nhớ  mặc dù con là con gái nhưng không nhất thiết phải dịu dàng mà con phải mạnh mẽ đứng dậy chống lại không được để bản thân con yếu đuối, hứa với bà nha con mạnh mẽ lên không được yếu đuối . Nín đi con mạnh mẽ lên".

Lúc ấy em đã khóc rất nhiều đến nỗi ngất đi , khi tỉnh lại thì em thấy bác Diện đang tiếp nước cho em ,vì  em không kìm được nước mắt mà bật khóc , bác an ủi em rồi đi ra. Sau hôm đấy em đã thẫn thờ như người mất hồn , em đã tự nhốt mình vào trong phòng và nhớ lại những kí ức vui khi ở bên bà .

     Đối với em bà là người mà em yêu quý nhất và là người mà em luôn tôn trọng nhất. Đối với em những năm tháng ấy bà chính là anh hùng trong lòng em,  người anh hùng của mọi anh hùng trên đời này.